Anh Ấy Có Bảy Phần Hoang Dại

Chương 8



Tôi vội vàng đáp lại.

 

Biết Trì Lân thích tôi, tôi sẽ không ly hôn với anh nữa.

 

Tôi vội vã lái xe đi tìm Trì Lân.

 

Chạy đến cục cảnh sát.

 

Đồng đội của Trì Lân bảo tôi, anh ấy đã đi làm nhiệm vụ rồi.

 

"Bao giờ anh ấy về?" Tôi hỏi người đồng đội trước mặt.

 

"Khó nói lắm, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm."

 

Tôi không biết mình đã rời khỏi đồn cảnh sát như thế nào.

 

Không liên lạc được với Trì Lân, tôi đành phải ở nhà đợi anh.

 

Nghề nghiệp của anh đặc thù, trừ khi anh chủ động liên lạc với tôi.

 

Nếu không, tôi hoàn toàn không tìm được người.

 

Mỗi ngày ngoài việc viết lách, tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào điện thoại, sợ bỏ lỡ tin tức của Trì Lân.

 

Cứ đợi như vậy suốt ba ngày.

 

Khi nhận được tin tức một lần nữa thì Trì Lân đang ở trong bệnh viện.

 

Tôi vội vàng chạy tới, Trì Lân đang nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, xung quanh còn có đồng đội của anh, ai nấy đều cao mét tám mấy, dáng người cực chuẩn, quả đúng là những khối hormone di động.

 

"Chào chị dâu." Họ đồng thanh chào tôi.

 

"Chào mọi người." Tôi có chút ngại ngùng.

 

Đột nhiên bị nhiều người gọi là chị dâu như vậy, ít nhiều cũng có chút không quen.

 

Đám "hormone" kia rất tinh ý tìm cớ rời đi.

 

Cả phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Trì Lân.

 

Trì Lân nhíu mày, đưa tay định lấy t.h.u.ố.c lá.

 

Tôi tiến lên giật lấy điếu t.h.u.ố.c của anh: "Anh bị thương mà còn hút thuốc, không muốn sống nữa hả."

 

"Đường Dư, chuyện ly hôn, có thể đợi anh khỏi rồi nói sau được không?" Trì Lân nhìn tôi, đáy mắt mang theo vài phần đau đớn.

 

"Trì Lân, em không ly hôn với anh nữa." Tôi đón lấy ánh mắt của Trì Lân.

 

Trì Lân ngẩn người nhìn tôi vài giây, rồi vươn tay kéo tôi vào lòng, chủ động hôn tôi.

 

Đây là lần đầu tiên anh hôn tôi.

 

Tôi và Trì Lân làm hòa, tôi đã theo đuổi được giấc mộng thanh xuân của mình rồi.

 

Trong quá trình chung sống, tôi mới biết Trì Lân vẫn luôn thích tôi.

 

Anh chưa bao giờ thích Từ Thanh Nhu.

 

Lần này đối tốt với Từ Thanh Nhu là vì có một tên trùm ma túy thích cô ta.

 

Anh tiếp cận Từ Thanh Nhu để truy tìm tung tích của tên trùm đó.

 

Nhiệm vụ hoàn thành, anh và Từ Thanh Nhu tự nhiên không còn bất cứ quan hệ gì.

 

Từ Thanh Nhu đã vào tù, cô ta từng giúp đỡ tên trùm ma túy kia, đương nhiên không thoát khỏi liên quan.

 

Ông nội nói được làm được, không chia cho mẹ chồng và Trì Mẫn chút cổ phần nào.

 

Một ngày họ đến cầu xin tôi tám trăm lần.

 

Tôi không thèm để ý, đối với những kẻ bắt nạt mình, tôi chưa bao giờ mềm lòng.

 

Họ chẳng qua là tự làm tự chịu. Kể từ khi thân phận của tôi được tiết lộ, người nhà họ Trì ai cũng tâng bốc tôi, ngay cả bố chồng cũng nhường nhịn tôi vài phần, còn cảnh cáo Trì Lân phải đối tốt với tôi.

 

Chuyện giữa Trì Lân và Từ Thanh Nhu là do yêu cầu công việc, anh đã viết một bản kiểm điểm dài một vạn chữ đưa cho tôi, mong tôi tha thứ.

 

Tôi không giận Trì Lân.

 

Anh dùng tính mạng để bảo vệ một phương bình yên, bảo vệ tính mạng người dân, đó là trách nhiệm của anh.

 

Còn trách nhiệm của tôi, là bảo vệ anh.

 

Tôi và Trì Lân gương vỡ lại lành, người vui nhất là bố mẹ tôi.

 

Họ vẫn luôn rất thích Trì Lân, nhân phẩm chính trực, tam quan đúng đắn.

 

Đặc biệt là dạo gần đây, Trì Lân dỗ bố mẹ tôi vui vẻ vô cùng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi vốn chỉ thích ở nhà, không giỏi giao tiếp, đối với ai cũng không quá nhiệt tình.

 

Điểm này khiến mẹ tôi rất không hài lòng.

 

"Con có thể nhiệt tình với Trì Lân hơn một chút được không? Suốt ngày cứ lạnh lùng, coi chừng nó bị người ta cuỗm mất đấy." Mẹ tôi không vui nói.

 

Tôi bĩu môi: "Mẹ, con ưu tú thế này, anh ấy thích con còn không kịp, làm sao mà bị cuỗm mất được?"

 

"Đấy là do Trì Lân chiều con thôi, ưu tú chỗ nào chứ? Tính tình thì lạnh băng, chẳng nhiệt tình với ai cả."

 

"Thưa mẹ, cô ấy không cần phải thay đổi gì cả, cô ấy là Đường Dư, thế là đủ để con giao mạng sống cho cô ấy rồi."

 

Không biết Trì Lân đã xuất hiện từ lúc nào.

 

Anh đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc nói với mẹ tôi.

 

Mẹ tôi nghe xong, đỏ hoe đôi mắt gật đầu.

 

"Đứa trẻ ngoan, giao Tiểu Dư cho con, mẹ yên tâm rồi."

 

Bà vẫn luôn nhớ kỹ, lúc bố tôi phát bệnh, Trì Lân đã vượt mười mấy cái đèn đỏ, đưa bố tôi vào bệnh viện, nhặt lại được một cái mạng.

 

"Mẹ, con đón Tiểu Dư về nhà đây ạ." Trì Lân cười nói.

 

Mẹ tôi vui vẻ gật đầu: "Được, được, về sớm đi con."

 

Trì Lân kéo tôi về nhà, vừa vào cửa, anh đã đè tôi lên tủ giày ở huyền quan.

 

"Trì Lân..." Tôi có chút xấu hổ và căng thẳng.

 

Trì Lân ghé sát tai tôi: "Ngày mai anh được nghỉ bù, chúng ta làm chút chuyện thú vị đi."

 

[Ngoại truyện]

 

Tôi tên là Trì Lân, chú Đường - tâm phúc của ông nội, thời gian trước có dẫn về một cô bé, nhỏ hơn tôi hai tuổi, trông rất xinh đẹp, giống như búp bê sứ vậy, em ấy trông rất ngoan.

 

Em ấy còn có một cái tên rất hay, là Đường Dư.

 

Ông nội bảo tôi sau này hãy bảo vệ em ấy cho tốt.

 

Tôi không có tâm trí đó, tôi muốn báo thù, báo thù cho mẹ tôi.

 

Bà ấy lúc làm ăn ở biên giới đã bị bọn buôn ma túy sát hại.

 

Kẻ đó tên là Độc Hạt, hắn đã trốn ra nước ngoài, mẹ tôi c.h.ế.t rồi, còn hắn thì vẫn sống nhởn nhơ.

 

Tôi thề nhất định phải tự tay bắt được Độc Hạt.

 

Tính tình Tiểu Dư thanh lãnh, không nhiệt tình với ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi đều thích cười, hai lúm đồng tiền, trông ngoan vô cùng.

 

Nhưng tôi không dám nhìn thẳng vào em, vì tôi không xứng.

 

Em ấy tốt đẹp như vậy, còn tôi lại sống trong vực thẳm.

 

Ngày thứ ba sau khi thi đại học xong, trên đường đi học thêm buổi tối về, Tiểu Dư bị côn đồ bắt nạt, em khóc lóc trở về, mặt mũi nhem nhuốc.

 

Ông nội và chú Đường dỗ dành em.

 

Tôi chưa bao giờ phẫn nộ đến thế, cầm lấy ống thép, đi tìm đám côn đồ kia.

 

Tôi xử lý từng đứa, từng đứa một trong bọn chúng.

 

Búp bê sứ của tôi, ai bắt nạt thì kẻ đó phải c.h.ế.t.

 

Sự việc ầm ĩ rất lớn, suýt chút nữa tôi không thể vào trường cảnh sát, ông nội đã tốn không ít tiền của và quan hệ để dẹp yên chuyện này.

 

Ông nội mắng tôi là thằng khốn, nhưng tôi không hối hận.

 

Năm thứ ba tôi học trường cảnh sát, ông nội bảo Tiểu Dư thi đỗ vào một trường đại học rất tốt, họ đều rất vui mừng.

 

Em ấy học giỏi, cái gì cũng tốt.

 

Tối hôm đó, Tiểu Dư gửi cho tôi một tấm ảnh chụp cảnh đêm ở trường.

 

"Trì Lân, trường em đẹp lắm."

 

Tôi cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đó rất lâu.

 

Không nhịn được, tôi lái xe ngay trong đêm đến trường của Tiểu Dư.

 

Lúc tôi nhìn thấy Tiểu Dư, em đang tập luyện tiết mục tiệc chào tân sinh viên cùng với Ôn Đình. Tiểu Dư mặc lễ phục, thật sự rất đẹp.

 

Hai người đứng trên sân khấu, trông xứng đôi đến lạ.

 

Người bên dưới đều nói họ là trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ.

 

Tôi ngồi trong góc, nhìn Tiểu Dư cười với Ôn Đình, hai lúm đồng tiền ấy khiến mắt tôi đau nhói.