Anh Ấy Có Bảy Phần Hoang Dại

Chương 9



Lúc đó, tôi ghen tị đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Ôn Đình, cướp Tiểu Dư về.

 

Nhưng tôi không xứng, thù của tôi vẫn chưa trả xong.

 

Tôi quay về trường, một mình uống rất nhiều rượu, mắt rất đau, tim cũng rất đau.

 

Độc Hạt đã về nước, tôi được điều đi nằm vùng.

 

Tự tay bắt được Độc Hạt, tôi đã báo được thù cho mẹ đúng như mong nguyện.

 

Việc đầu tiên sau khi kết thúc nhiệm vụ, tôi quay về tìm Đường Dư.

 

Tôi muốn nói với Đường Dư rằng, tôi thích em ấy.

 

Về đến nơi tôi mới biết, bệnh của chú Đường trở nặng.

 

Tôi vội vã chạy tới bệnh viện.

 

Ở hành lang, tôi nhìn thấy Ôn Đình đang bón cơm cho Đường Dư.

 

Tôi đứng chôn chân ở đó, trái tim đau như bị d.a.o cứa.

 

Cứ ngỡ báo thù xong, tôi sẽ có tư cách đứng trước mặt Đường Dư, giờ xem ra, tôi vẫn là không xứng.

 

Bệnh của chú Đường cần rất nhiều tiền, Tiểu Dư đến hỏi vay tiền ông nội tôi.

 

Tôi bảo với ông nội, vay tiền thì được, nhưng Tiểu Dư phải kết hôn với tôi.

 

Dù cho tôi có ích kỷ một lần, tôi cũng không muốn nhường em ấy cho người khác.

 

Ông nội mắng tôi là thằng khốn, đ.á.n.h tôi một trận.

 

Tôi không quan tâm: "Hoặc là ông đ.á.n.h c.h.ế.t cháu, hoặc là để Đường Dư kết hôn với cháu."

 

Ông nội hết cách với tôi, ông đề cập với Đường Dư, Đường Dư đồng ý kết hôn với tôi. Dù em ấy không thích tôi, chỉ vì tiền viện phí mà cưới tôi, tôi cũng rất vui.

 

Tôi cực kỳ vui sướng, tôi không làm được chuyện nhường em ấy cho kẻ khác.

 

Bởi vì tôi đã đợi tám năm rồi.

 

Tôi chuẩn bị đưa Tiểu Dư đi chọn nhẫn cưới.

 

Tiểu Dư đến tìm tôi, em nói với tôi rằng chuyện kết hôn là do ông nội yêu cầu, vì tiền viện phí cho bố nên em buộc phải đồng ý.

 

Còn giao hẹn với tôi, hôn nhân hợp đồng hai năm.

 

Đợi hết hợp đồng, em sẽ ly hôn với tôi.

 

Lời của em còn sắc bén hơn cả d.a.o của bọn buôn ma túy, đ.â.m tôi đau đến mức không thở nổi.

 

Tôi đồng ý, nếu sau hai năm, em vẫn không thể yêu tôi, tôi sẽ trả lại tự do cho em.

 

Một ngày trước hôn lễ, tôi nhận được nhiệm vụ, sư huynh hy sinh, tôi phải thế chỗ sư huynh đi nằm vùng.

 

Vì tính chất đặc thù, tôi không có cách nào giải thích với Đường Dư, chỉ bảo em là tôi bị điều đi công tác xa.

 

Hơn một năm đó, ngày nào tôi cũng nhớ Tiểu Dư.

 

Nằm vùng sống những ngày sống không bằng c.h.ế.t, ngày nào cũng sống trong bóng tối, nhưng dù vậy, tôi cũng phải liều mạng để được sống sót trở về.

 

Tôi muốn về gặp Đường Dư.

 

Dù chỉ là lần gặp mặt cuối cùng.

 

Vì bị thương, tôi không thể ở lại tuyến đầu được nữa, bị điều về cục.

 

Tôi vừa về cục báo danh thì nhận nhiệm vụ mới, phối hợp với đơn vị anh em bắt bọn buôn ma túy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đường Dư vì chuyện viết tiểu thuyết mà phải vào đồn.

 

Tôi rất tò mò nên đã nhận vụ án này.

 

Em bị tôi dọa cho sợ không nhẹ, rất đáng yêu, vừa ngoan vừa đáng yêu.

 

Tôi đưa em về nhà, nhưng em cứ luôn muốn rũ bỏ quan hệ với tôi.

 

Em không ngoan nữa rồi, tôi rất phiền lòng, còn tám tháng nữa là hợp đồng của chúng tôi hết hạn.

 

Đường Dư vẫn chưa thích tôi.

 

Nhiệm vụ mới có liên quan đến Từ Thanh Nhu, tôi phải tiếp cận Từ Thanh Nhu để phối hợp với đơn vị anh em.

 

Người phụ nữ Từ Thanh Nhu kia rất phiền phức, đòi tôi tặng túi và mỹ phẩm dưỡng da.

 

Tiểu Dư dường như đã hiểu lầm, em rất không vui.

 

Tôi muốn giải thích với em, nhưng vì công việc đặc thù, tôi không thể nói.

 

Càng không thể tỏ ra quá nhiệt tình với Đường Dư.

 

Từ Thanh Nhu từng thăm dò tôi, tôi bảo với cô ta rằng tôi không thích Đường Dư. Từ Thanh Nhu rất nguy hiểm, cô ta từng qua lại với bọn buôn ma túy, thủ đoạn không đơn giản.

 

Nếu tôi tỏ ra tốt với Đường Dư, Từ Thanh Nhu sẽ làm hại Đường Dư.

 

Có rất nhiều kẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi sợ bọn chúng dùng Đường Dư để uy h.i.ế.p tôi. Bao năm qua vào sinh ra tử, tôi chưa bao giờ sợ hãi.

 

Nhưng tôi sợ Đường Dư bị thương.

 

Gặp lại Đường Dư, em lại đang ở cùng Ôn Đình.

 

Tôi giận điên người, tôi bảo Ôn Đình tránh xa em ra, Đường Dư còn che chở cho hắn.

 

Càng nghĩ càng giận, tôi bảo ông cụ Ôn đ.á.n.h cho Ôn Đình một trận.

 

Ôn Đình đúng là thứ không ra gì, không ai rõ hơn hắn rằng tôi thích Tiểu Dư, vậy mà hắn còn muốn tranh giành với tôi.

 

Nhiệm vụ sắp đến lúc thu lưới rồi.

 

Đường Dư muốn ly hôn với tôi, tôi không đồng ý, cứ nghĩ đến việc phải ly hôn với em, tôi cảm thấy ngay cả thở cũng đau đớn.

 

Đã nói là hợp đồng hai năm, em không giữ lời hứa.

 

Thu lưới rồi, đơn vị anh em thuận lợi bắt được bọn buôn ma túy, Từ Thanh Nhu cũng bị bắt.

 

Cô ta không thoát khỏi liên can.

 

Tôi bị thương, nằm trong bệnh viện.

 

Tiểu Dư đến, em lại muốn ly hôn với tôi, tôi không muốn gặp em, dù tôi có hèn mọn đến tận cùng, tôi cũng muốn nắm c.h.ặ.t t.a.y em không buông.

 

Tiểu Dư nói không ly hôn nữa.

 

Em nói em thích tôi, nói tôi là thanh xuân của em.

 

Tôi vui sướng biết bao, tôi cứ tưởng một kẻ như tôi hoàn toàn không xứng để thích em, cũng không xứng được em thích.

 

Người em thích là kiểu người nho nhã, lịch thiệp như Ôn Đình cơ.

 

Tôi không ngờ, một người tốt đẹp như em lại thích tôi.

 

Tôi đã rút khỏi tuyến đầu, có thể quanh minh chính đại ở bên Tiểu Dư, có thể quang minh chính đại thích Tiểu Dư.

 

Từ nay về sau, tôi và tình yêu dành cho Tiểu Dư đều có thể sống dưới ánh mặt trời rồi.

(Hoàn)