Điện thoại của Thịnh Ngộ hết pin tắt nguồn suốt hai ngày, chẳng ai gọi được cho cậu.
Dì suýt nữa còn nghi ngờ hai người bị bắt cóc, may mà vẫn liên lạc được với Lộ Dữ Chu.
Nhóm chat lớp mấy hôm nay lại náo loạn, thông báo rung không ngừng.
Tụ lại tám chuyện:
【Không phải nói hai hôm nay gặp nhau ăn một bữa sao? Thời gian đâu? Địa điểm đâu? Hai người đâu rồi? @Thịnh Ngộ @Lộ Dữ Chu】
【Hai người không trả lời thì bọn này tự chọn chỗ nhé.】
【Vào bàn trước gọi ngay chai Lafite 1982, lúc thanh toán thì nói với nhân viên ghi vào tài khoản thiếu gia Thịnh.】
【Ghi thiếu gia Thịnh.】
【Ghi thiếu gia Thịnh.】
…
【Mấy người đều ghi thiếu gia Thịnh, vậy tôi ghi vào tài khoản thiếu gia Lộ nhé.】
【Ghi thiếu gia Lộ.】
【Ghi thiếu gia Lộ.】
Bản chất con người là cái máy lặp, đám bạn cũ này lại càng là cao thủ trong khoản đó, chỉ vài câu trêu chọc cũng b*n r* cả trăm tin mới.
Thịnh Ngộ vừa tỉnh, mở nhóm chat lướt một lúc mà đọc nửa tiếng vẫn không hiểu bọn họ đang bàn cái gì.
“Lộ Dữ Chu—” Cậu vẫn còn ngái ngủ, hàng mi rũ xuống, lười biếng gọi với ra, giọng khàn khàn mệt mỏi:
“Trong nhóm nói mọi người muốn ôn lại thời cấp ba, đồng loạt mặc đồng phục, nhưng em tìm không thấy, anh còn giữ bộ nào không—”
Lời vừa dứt, tiếng nước trong phòng tắm sát vách ngưng lại. Lộ Dữ Chu xuất hiện ở cửa, nghiêng người tựa vào khung, một tay cầm khăn lau tóc, lông mày hơi nhíu:
“Đồng phục? Mùa hè hay mùa đông?”
Thịnh Ngộ lại úp mặt xuống, ậm ừ:
“Cái nào cũng được.”
Hai hôm nay vận động quá độ, đầu óc cậu hơi chậm chạp. Chỉ nghe thấy Lộ Dữ Chu mở tủ áo, loạt xoạt lục tìm, chẳng mấy chốc vài bộ đồng phục cũ đã bị ném lên, rơi trên hông cậu.
Lộ Dữ Chu nói: “Đây là của em, tôi vẫn luôn giữ lại.”
Thịnh Ngộ cầm lên xem, quả đúng là bộ đồng phục cũ của mình. Đồng phục Nhất Trung chất lượng rất tốt, mặc rồi cất đi mấy năm cũng chỉ hơi ngả màu, cậu cầm vai áo giũ ra, mơ hồ như còn thấy bóng dáng gầy gò của thiếu niên năm nào ẩn dưới lớp vải.
Cả người không mặc gì, cậu trực tiếp ngồi dậy từ trong chăn, cầm áo lên mặc thẳng vào người.
Yêu nhau mấy năm, cả hai cũng trưởng thành hơn. Lộ Dữ Chu đã chẳng còn là cậu thiếu niên ngượng nghịu vì thấy người kia thay đồ. Anh kéo ghế ra, chống cằm ngồi trước bàn học thản nhiên ngắm cảnh.
Lâu lắm không mặc kiểu áo polo này, Thịnh Ngộ cố lách mình vào, không cẩn thận bứt toạc mất một cái cúc ở cổ.
Lộ Dữ Chu cúi người nhặt lấy chiếc cúc trong suốt, cam chịu số phận: “Để tôi đi tìm kim chỉ.”
Khi quay lại với hộp kim chỉ, Thịnh Ngộ đã thay đồ xong, ngồi dựa vào mép bàn, nhàn nhã lật cuốn sách cũ trên bàn.
Đó là quyển sách tiếng Anh nhiều năm trước Nhất Trung phát cho, Thịnh Ngộ lật vài trang, đọc bâng quơ mấy câu dài ngoằng khó hiểu. Ngón tay thon dài kẹp lấy mép giấy, làn da trắng trong suốt dưới ánh sáng chiều ngoài cửa sổ.
“....”
Lộ Dữ Chu nắm chặt tay nắm cửa, thoáng chốc như trở lại mùa hè năm ấy — người mình thích ngồi ngay phía trước, trong giờ tự học buổi sáng, đọc tiếng Anh với giọng điệu dễ nghe.
Thịnh Ngộ tùy ý lật thêm vài trang, gấp sách lại ngẩng mặt nhìn anh, cười rạng rỡ:
“Làm gì thế, bị ngốc rồi à Lộ Dữ Chu?”
Cậu vẫn chẳng khác gì ngày xưa, đôi hàng mi dài, khóe mắt cong cong khi cười, nơi khóe môi thấp thoáng mấy chiếc răng trắng sáng.
Ngoài cửa sổ căn phòng cũ có một cây cổ thụ, đến mùa hè tán lá xanh biếc rì rào đập vào khung kính.
Nhiều năm trước, cũng chính trong căn phòng này, Thịnh Ngộ cũng từng cầm sách của anh, rảnh rỗi lại thò tay ra ngoài bứt một chiếc lá, dùng lá khẽ chọc anh rồi cười.
“Lộ Dữ Chu?”
Anh ngẩn người thật lâu.
Gió ngoài trời thổi mạnh, cành lá đong đưa xào xạc. Thịnh Ngộ quay đầu, lưng ngập trong ánh sáng ngoài cửa, khẽ nghiêng mặt hỏi:
“Anh khóc gì thế?”
—
Lộ Vũ Chu bị ký ức đánh gục, rơi mấy hạt kim đậu đậu*. Tất nhiên, anh kiên quyết không chịu thừa nhận.
(* Trong văn đam mỹ, “金豆豆 (kim đậu đậu)” là một cách nói dễ thương, hài hước để chỉ nước mắt. Ý gốc là “hạt đậu vàng”, tức ví von giọt nước mắt long lanh rơi xuống như hạt đậu nhỏ.)
“Chỉ hơi xúc động thôi.” Anh giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa, cố hết sức quay đi, miệng so với kim cương còn cứng hơn:
“Tôi thật sự không khóc.”
Cảm giác rung động chính là từ năm đó bắt đầu. Ấn tượng ấy khắc sâu trong anh, vừa thấy Thịnh Ngộ mặc đồng phục, trong đầu anh liền tự động lướt qua hàng loạt cảnh tượng —
Nắng chiều lấp lánh, chai nước ngọt mát lạnh ở căng tin, dòng xe cộ trên đường tan học, cơn gió mơn man bên má…
Thịnh Ngộ ôm lấy mặt anh, thấy bạn trai miệng cứng nhưng lòng thì mềm, không khỏi thấy đáng yêu đến mức không cách nào chống đỡ nổi.
“Được rồi, anh không khóc. Mấy giọt kim đậu đậu đó là của em rơi.”
Lộ Dữ Chu nhướng mày, định phản bác. Thịnh Ngộ trực tiếp áp môi xuống hôn anh, dùng môi lưỡi chặn hết lời muốn nói.
Bữa gặp mặt đã định xong thời gian, địa điểm cũng ấn định, chính là chiều nay. Trong nhóm còn gửi cả định vị. Đám bạn cũ chẳng khách sáo, thẳng thừng chụp ảnh hóa đơn, tag thẳng hai nhân vật chính chưa có mặt vào để trả tiền.
Thịnh Ngộ ngồi chờ dưới nhà, phóng to tờ hóa đơn nhìn kỹ, thấy tổng cộng chưa đến vài trăm tệ, nhịn không được lên nhóm châm chọc:
【Không biết tiêu tiền à? Mấy đồng lẻ thế này, bảo tôi trả còn thấy mất mặt.】
Nhóm chat lập tức chửi ầm lên, hẹn gặp mặt cho cậu ăn đòn.
Thịnh Ngộ bị chửi một trận, quay đầu liền tắt thông báo.
Vừa nhét điện thoại vào túi, cậu đã thấy Lộ Dữ Chu mặc đồng phục từ trên lầu đi xuống, trên vai còn đeo chiếc ba lô đen ngày xưa hay dùng.
“Giờ đi còn kịp không?” Lộ Dữ Chu lấy trong tủ lạnh một chai nước khoáng, vặn nắp uống mấy ngụm.
Thịnh Ngộ cúi xem đồng hồ:
“Có lẽ còn kịp vét chút cơm nguội.”
Cả hai không xem kỹ tin nhắn nhóm nên biết muộn, nhưng bạn bè khó có dịp tụ họp, dẫu cơm nguội cũng phải đi.
Địa điểm là một quán ăn ngay sau cổng sau trường Nhất Trung, cách hẻm Hỉ Thước không xa. Chỉ cần đi bộ ra đầu ngõ bắt xe là tới.
Trước khi đến, Thịnh Ngộ còn tưởng mấy năm nay quanh trường đã mở thêm nhà hàng sang trọng nào đó, đến nơi mới phát hiện, đám bạn chọn chính quán cá nướng họ thích nhất hồi trước.
Cả đám chen chúc trong căn phòng riêng chật chội, phía trên chỉ có một ngọn đèn vàng vọt.
Thịnh Ngộ vén rèm bước vào, đảo mắt nhìn bàn một vòng liền bật cười:
“Bảo các cậu mất mặt thì không chịu nhận… lớn thêm vài tuổi rồi mà khẩu vị chẳng đổi, vẫn ăn mấy món cũ này.”
Cậu vừa cùng Lộ Vũ Chu xuất hiện, bầu không khí mới tạm yên lại như sóng triều dâng lên.
“Má! Tôi tưởng hai người bỏ trốn rồi chứ!”
“Vẫn là anh Thịnh của tôi, không đến sớm không đến muộn, cứ đợi đến lúc trả tiền mới xuất hiện.”
“Ơ kìa, chẳng phải hai nam thần tự tiêu thụ nội bộ kia sao!”
Tiếng nói chen nhau không dứt, có ôn lại chuyện cũ, có lời chúc, cũng chẳng thiếu mấy câu hóng hớt.
Trong phòng ngột ngạt, Thịnh Ngộ ngồi xuống liền cởi áo khoác, để lộ bên trong chiếc áo đồng phục mùa hè ngắn tay.
Triệu Lập Minh cảm thán:
“Hai người đúng là chẳng thay đổi chút nào, nhìn một cái cứ như cả bọn lại quay về hồi cấp ba.”
Bốn năm trôi qua, mỗi người một ngả, có người đồng phục thất lạc từ lâu, trước buổi tụ tập còn phải chạy đi mượn cho đủ bộ.
Ánh đèn phòng hơi tối, đưa mắt nhìn quanh toàn là màu sắc quen thuộc.
Xung quanh tiếng ồn ào vang lên không ngớt, trong khoảnh khắc ấy, Thịnh Ngộ như bị kéo trở về nhiều năm trước.
Cậu chỉ học ở Nhất Trung nửa năm.
Thế nhưng nhắc đến thời trung học, điều đầu tiên hiện về trong trí nhớ, mãi mãi vẫn là nhóm người này.
-
Học kỳ cuối năm tư, Thịnh Ngộ nộp đơn vào chương trình thạc sĩ Toán tài chính – chuyên ngành định phí tại một trường đại học hàng đầu trong nước, đồng thời quyết định về nước phát triển sự nghiệp. Cùng lúc, cậu cũng nhận được thông báo chuyển chính thức từ công ty dịch thuật, xin điều về chi nhánh trong nước, trở thành một biên dịch viên bán thời gian.
Lộ Dữ Chu vẫn chưa tới kỳ thực tập, nhưng năm đó đối với anh lại cực kỳ vất vả, ngoài việc phải tham gia nhóm dự án của thầy hướng dẫn, mùa hè còn bị Thịnh Khải Cơ ném vào một ngân hàng đầu tư để rèn luyện. Ngay từ đầu, chủ tịch Thịnh đã nói rõ – có thể không học ngành kinh doanh, nhưng nhất định phải nắm vững những khái niệm cơ bản về thương mại.
Lộ Dữ Chu vốn chẳng có nền tảng gì, bận tới mức chân chạy tóe lửa, ngày nào cũng hoặc là đi khắp nơi, hoặc là gọi điện cho Thịnh Ngộ để hỏi: “Vốn cổ phần là gì? Vốn vay là gì? Gian lận tài chính lại là gì?”
Bạn học hiền lành Thịnh Ngộ bèn tranh thủ mấy ngày nghỉ, nghiêm túc kèm bạn trai học một khóa cấp tốc.
May mà Lộ Dữ Chu có năng lực tự học đáng sợ. Không hứng thú là một chuyện, nhưng có làm tốt hay không lại là chuyện khác.
Anh chỉ ở ngân hàng đầu tư đó chừng hai tháng, không ai biết thân phận thật của anh. Ban đầu ở bộ phận thị trường, sau đó tự xin chuyển sang bộ phận đầu tư, rồi nhanh chóng bộc lộ năng lực, chủ trì vài thương vụ mua lại và thể hiện khá tốt. Chủ tịch Thịnh vì vậy tạm thời tha cho anh.
Lộ Dữ Chu lập tức nộp đơn từ chức, sau đó “cao chạy xa bay”.
Đến cuối tháng chín, tiền đền bù giải tỏa được phát xuống. Dì cùng những người hàng xóm cũ trong hẻm Hỉ Thước đều dọn đến khu tái định cư, mùa hè nơi phố cổ chỉ còn lại tiếng côn trùng thưa thớt.
Khu tái định cư cách trung tâm thành phố 5 km, xung quanh có siêu thị lớn, giao thông thuận tiện. Dì nhận nuôi Đại Hắc, mỗi buổi chiều đều dắt nó xuống đi dạo, gặp toàn người quen.
Thịnh Ngộ cũng được phân một căn hộ, nhưng cậu chưa về nước, căn đó vẫn để trống. Không có cậu bên cạnh, Lộ Dữ Chu vẫn quen thuê nhà gần trường để ở.
Đầu tháng mười, tiết trời đột ngột chuyển lạnh. Thịnh Ngộ cuối cùng cũng xong việc, kịp lúc cuối hạ tặng cho Lộ Dự Chu một món quà.
Cậu gửi cho Lộ Dự Chu một số nhà, bảo bạn mình gửi nhầm bưu kiện, nhờ anh đến lấy.
Khu đó hơi xa, Lộ Dữ Chu đỗ xe ngoài cổng, vừa nhìn tin nhắn vừa đi bộ vào.
Trước khi vào, anh ngước nhìn con đường lớn ngoài khu. Một hàng cây bạch quả trải dài bất tận, chưa vào mùa lá vàng, sắc lá xanh lẫn vàng đan xen —— giống hệt con đường bạch quả trước cổng trường Nhất Trung.
Anh dừng mắt vài giây rồi nhanh chóng thu về, chụp một tấm gửi cho Thịnh Ngộ.
Lộ Dự Chu: 【Đường bạch quả, còn dài hơn ở Nhất Trung.】
Thịnh Ngộ: 【He he, đẹp đúng không?】
Lộ Dữ Chu: 【Em từng đến đây rồi à?】
Thịnh Ngộ: 【… Anh tới đâu rồi?】
Người kia lảng đi vụng về, Lộ Dự Chu cũng không để ý, trả lời: 【Đang lên thang máy.】
Địa chỉ ở tầng 17, Lộ Dữ Chu nhanh chóng tìm thấy số phòng. Căn hộ như vừa được sửa sang, hành lang trước cửa còn chất đầy rác thải xây dựng chưa dọn, cửa khóa thông minh mới lắp còn chưa bóc lớp màng bảo vệ.
Lộ Dự Chu đưa tay ấn chuông cửa, bên trong vang lên tiếng bước chân vội vã.
Thịnh Ngộ:【Đợi chút, đợi chút!】
Cúi mắt nhìn màn hình, Lộ Dự Chu hơi khựng lại một giây, chậm rãi gõ:
【Hôm nay là ngày gì? Sao lại có bất ngờ thế?】
Ngay sau khi tin nhắn gửi đi, cánh cửa thông minh màu đen mở ra. “Bùm” một tiếng, pháo giấy bay khắp trời.
Thịnh Ngộ: “Surprise! Chào mừng đến với——”
Còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã bị Lộ Dự Chu vòng tay ôm chặt eo nhấc bổng khỏi mặt đất, ép vào tủ giày ở cửa hôn sâu.
Lộ Dữ Chu hôn đến khi thỏa mãn mới dừng, anh tiện tay khép cửa, dụi mặt vào má cậu, giọng trầm thấp có chút lười biếng:
“Làm gì thế, hôm nay đâu phải ngày đặc biệt.”
Bất ngờ mà Thịnh Ngộ cẩn thận chuẩn bị coi như bị phá ngang, cậu có chút không vui:
“Từ giờ sẽ là ngày đặc biệt… Ngày đầu tiên nhà mới của chúng ta hoàn thành, anh nhớ kỹ cho em.”
Lộ Dự Chu ngẩn người vài giây, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, như thể đang chờ một lời giải thích.
Thịnh Ngộ cười, khẽ nói: “Quay lại đi.”
Anh do dự thoáng chốc, sau đó quay người lại.
Đập vào mắt là một căn hộ ba phòng ngủ hơn trăm mét vuông, nhà quay hướng bắc – nam, phòng khách ánh sáng tràn ngập nhờ những ô cửa sổ sát đất.
Thịnh Ngộ hưng phấn kéo anh đi khắp nhà, mở từng cánh cửa, luyên thuyên giới thiệu:
“Đây là phòng ngủ của chúng ta, kia làm phòng làm việc, có thể đóng tủ cho anh để mấy mô hình, bên kia bày sách…”
Căn hộ ba phòng hai sảnh, trước mắt mới chỉ hoàn thiện phần thô, nội thất còn bỏ ngỏ. Cậu muốn giao cho Lộ Dự Chu tự tay thiết kế. Đây sẽ là ngôi nhà tân hôn của họ, cũng là tác phẩm đầu tiên của nhà thiết kế Lộ.
“——Nhưng cái này vẫn chưa phải quan trọng nhất.” Kết thúc vòng giới thiệu, Thịnh Ngộ dừng lại trước một cánh cửa khác, mở ra.
Cậu còn khom lưng làm động tác mời như một quý ông, khóe môi nhếch lên:
“Quà sinh nhật sớm cho anh, lại đây xem thử.”
Lộ Dữ Chu bữa nay im lặng bất thường, từ lúc bước vào gần như không nói một câu. Khi Thịnh Ngộ mải mê giới thiệu, ánh mắt anh vẫn luôn dừng nơi gương mặt người kia. Không biết đang nghĩ gì.
Thịnh Ngộ giục:
“Mau lên, bất ngờ lớn lắm.”
Lộ Dữ Chu nén lại cảm xúc.
Bên ngoài là một ban công rộng, được dựng thêm nhà kính khoảng mười mét vuông. Trong đó đặt vài chậu hướng dương còn đọng giọt nước.
Hôm nay là một ngày nắng đẹp, nhà kính phản chiếu ánh sáng mặt trời, tạo nên một mảng màu sắc rực rỡ khiến mắt Lộ Dữ Chu cay xè.
Thịnh Ngộ:
"Em tìm kiếm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được khu dân cư này có sân thượng rộng rãi. Nhà kính là em nhờ bạn thiết kế, cũng chưa biết có hợp không… Nhưng chúng ta có thể mang hoa cẩm tú cầu từ ngôi nhà cũ sang đây. Sang năm, nơi này sẽ rực rỡ như hẻm Hỉ Thước trước đây.”
Ban đầu cậu không hề nghĩ đến chuyện mua nhà. Nhà họ Thịnh có rất nhiều bất động sản, cậu có thể chọn một căn để ở bất cứ nơi nào cậu làm việc.
Nhưng khi hẻm Hỉ Thước bị giải tỏa, cậu mới nhận ra, nhà ở và tổ ấm không giống nhau.
Cậu muốn có một ngôi nhà thuộc về cả hai, mua bằng chính số tiền mình làm ra.
“Cả năm nay em vừa học vừa làm, còn tranh thủ nhận thêm việc phiên dịch. Anh nói năm nay em bận hơn mọi năm, thực ra là… em muốn dành dụm tiền đặt cọc mua nhà.”
Thịnh Ngộ l**m đôi môi khô khốc, nói đến đây có chút ngại ngùng.
"Cũng không nhiều lắm, nên em chỉ có thể mua một căn nhà ở ngoại ô thôi... Sau này khi nào kiếm được tiền, em sẽ mua cho anh một căn nhà tốt hơn, có nhà kính rộng hơn."
Lộ Dữ Chu vẫn luôn im lặng. Nghe đến đây, rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười khẽ một tiếng.
Anh cắm tay vào túi quần, quay sang nhìn cậu, trong mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn:
“Thịnh Ngộ, hình như cả đời này tôi chỉ có thể yêu mình em thôi.”
Một câu nói, khiến trái tim Thịnh Ngộ thoáng chốc run lên.
Đây là lời gì vậy.
Thịnh Ngộ thầm nghĩ trong lòng.
Yêu cả đời thì yêu cả đời thôi, cùng lắm thì em cũng yêu anh cả đời…
Nhưng còn chưa kịp nói ra, eo cậu đã bị người kia ôm chặt. Ngón giữa bàn tay phải có thêm một cảm giác lạnh cứng, mang theo hơi ấm từ bàn tay Lộ Dữ Chu.
“Chúng ta kết hôn đi.”
Lộ Dữ Chu vùi mặt vào hõm cổ cậu, hơi thở nóng bỏng, có vài khoảnh khắc như mang theo cả nước mắt.
Thịnh Ngộ ngây người, chậm rãi nâng bàn tay phải lên.
Đó là một chiếc nhẫn bạch kim trơn, không đính gì cầu kỳ, bình thường đeo cũng không quá nổi bật. Đốt tay cậu thon nhỏ, hầu hết nhẫn ngoài thị trường hiếm khi vừa, vậy mà chiếc này lại được đo đạc chính xác, không rộng không chật, vừa vặn.
“Anh…” Thịnh Ngộ thốt ra một chữ, giọng đã khàn đi.
“Mua từ khi nào vậy?”
Lộ Dữ Chu:
“Đặt từ nửa năm trước rồi. Vốn định chờ sinh nhật năm nay cầu hôn em, nhưng mà Thịnh Ngộ…”
Nhưng mà Thịnh Ngộ.
Khoảnh khắc thật sự muốn cầu hôn, anh lại chẳng kịp chuẩn bị.
“Được.”
Thịnh Ngộ dùng ngón tay đang đeo nhẫn móc lấy ngón tay Lộ Dữ Chu, cậu nghiêng đầu hôn lên môi anh:
“Em sẽ kết hôn với anh.”
-
Căn nhà mới mất nửa năm để hoàn thiện phần nội thất, lại thêm nửa năm nữa để tán hết mùi sơn.
Đến khi Lộ Dữ Chu tốt nghiệp, họ mới thu dọn đồ đạc để vào ở.
Hầu hết dân cư hẻm Hỉ Thước đã dời đi, nhưng việc tháo dỡ còn chưa bắt đầu. Ngôi nhà cũ vẫn đứng đó y nguyên, chỉ khác là trên tường đã thêm một chữ Phá hủy to tướng.
Mùa hè năm nay ở thành phố A nóng hơn hẳn mọi năm. Cây cổ thụ đầu ngõ um tùm, xanh rì rào.
Hai người tranh thủ quay về một chuyến, muốn chắc chắn không bỏ sót thứ gì trước khi khu phố bị phá.
Hạ Dương rảnh rỗi cũng theo đến giúp.
“Mẹ kiếp, sao trên gác xép nhà hai cậu toàn đồ bỏ đi thế…” Cửa dẫn lên tầng ba vừa mở, Hạ Dương đã lục lọi, vừa bới vừa kêu to:
“Lão Lộ, cậu bị nghiện tích trữ à, toàn là mấy thứ linh tinh gì thế này—”
Lộ Dữ Chu đang ở sân dưới, loay hoay di dời mấy gốc nho, nghe vậy thì bực mình đáp: “Đồ cũ thôi! Đã nói là đồ cũ rồi! Nếu còn dùng được thì tôi vứt đi làm gì!”
Thịnh Ngộ cũng leo lên xem náo nhiệt, chẳng mấy chốc đã vác xuống một món to tướng, cậu vừa ôm vừa vịn tường loạng choạng đi xuống, mặt mũi quần áo dính đầy bụi:
“Khụ khụ… Lộ Dữ Chu, sao anh lại vứt luôn chiếc xe đạp kỷ niệm của bọn mình thế, khụ khụ… Em muốn mang nó về làm kỷ niệm…”
Lộ Dữ Chu từ tầng một ló đầu nhìn lên, mới sực nhớ ra mình vẫn còn giữ món này, thở dài nói:
“Xe đạp tôi chưa vứt. Sau này chúng ta đều đi học xa, để ngoài sân sợ bị trộm nên tôi dời lên gác thôi.”
Thịnh Ngộ ôm chiếc xe đạp leo xuống sân, đưa tay quệt ngang mặt để lại một vệt đen thui trên má. Cả người trông cứ như vừa lăn một vòng trong bụi, áo thun cũng dơ hết.
“Còn chạy được không?” Cậu chẳng màng hình tượng, đôi mắt sáng lấp lánh hối thúc:
“Lộ Dữ Chu, anh thử đạp một vòng đi.”
Lộ Dữ Chu thật sự chẳng còn cách nào với cậu.
Xe đạp địa hình dừng lại trước ngôi nhà cũ, Lộ Dữ Chu vừa mới đá chân chống, yên sau đã trĩu xuống.
Quay đầu lại thì thấy một tiểu thiếu gia lấm lem bụi bặm trèo lên ngồi từ lúc nào.
Lộ Dữ Chu: “…… Không phải chỉ bảo thử thôi sao?”
“Ừm.” Thịnh Ngộ mặt mày lấm tấm bụi đất, nở nụ cười:
“Em thử ngồi yên sau xem sao.”
Lộ Dữ Chu: “……”
Bánh xe bắt đầu chầm chậm lăn đều, xe đạp chuyển động, gió mát lướt qua bên tai.
Con hẻm hẹp vẫn chẳng khác gì năm đó, chỉ là bây giờ vắng người ở, thêm phần tĩnh lặng.
Ngày ấy, Thịnh Ngộ phải đi ngang qua nơi này hai lần mỗi ngày. Buổi sáng và buổi tối mang hai dáng vẻ khác nhau. Cậu thích ngẩng đầu ngắm những mái ngói nhấp nhô trên tường nhà, cao thấp như từng đợt sóng.
Phía trước là một khúc ngoặt, Lộ Dữ Chu bấm chuông xe.
Thịnh Ngộ bất chợt bật cười: “Lộ Dữ Chu, anh có thấy rằng……”
Lộ Dữ Chu nghiêng đầu: “Thấy cái gì?”
Thịnh Ngộ dán sát lại, thì thầm bên tai anh:
“Không có gì, anh cứ đi tiếp đi.”
Lần cuối cùng ngồi trên xe đạp địa hình xuyên qua con hẻm này, đã là năm năm trước.
Khi còn trẻ luôn nghĩ thời gian trôi thật chậm, tương lai không biết ẩn mình nơi góc nào, chẳng thấy được một bóng dáng. Thế mà thoáng cái, họ đã cùng nhau đi đến hiện tại.
Lộ Dữ Chu.
Anh có thấy rằng ngày tháng trôi nhanh lắm không?
Thoáng chốc thôi, chúng ta đã cùng nhau bước qua một đoạn đường dài rồi.
—------
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn đến đây là kết thúc.
Ngày mai bắt đầu đăng ngoại truyện! Mình đã tổng hợp lại bình luận của mọi người, chắc sẽ viết thêm phần sự nghiệp, đời sống đại học, tuyến if thanh mai trúc mã (phiên bản không bị ôm nhầm)…
Ngoài ra nếu còn muốn xem gì nữa thì có thể để lại lời nhắn nhé. Ngoại truyện sẽ đăng chậm hơn, tầm hai ngày một chương, mọi người đừng ngóng quá nha~ [tim đỏ]