Thủ đô.
Chi nhánh của Tập đoàn Thịnh Thế tại thủ đô, văn phòng tổng giám đốc.
Tổng trợ lý Lâm gõ cửa, ôm một tập hồ sơ trong kẹp màu xanh bước vào. Anh ta lễ độ gật đầu chào người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ sát đất, báo cáo:
“Tổng giám đốc Thịnh, vị cố vấn ngài mời đã đáp xuống sân bay Vân Bạch. Nhưng vị tiên sinh ấy từ chối khách sạn hạng sang mà công ty sắp xếp, nói là đã có chỗ ở riêng. Chúng ta có cần tiếp tục trao đổi thêm không ạ?”
Là một trong những công ty con quan trọng nhất dưới trướng Tập đoàn Thịnh Thế, tòa nhà văn phòng Thịnh Hải toạ lạc ngay trung tâm thủ đô – mảnh đất tấc đất tấc vàng. Công ty chiếm trọn hơn nửa tòa cao ốc, văn phòng tổng giám đốc ở đây lại càng xa hoa, một mặt tường phủ kín kính trong suốt từ trần xuống sàn, tầm nhìn trải rộng, toàn cảnh xe cộ cuồn cuộn như dòng chảy ngay dưới chân.
Lúc này, chiếc ghế dựa trước bàn làm việc khẽ xoay, người đàn ông ngồi đó hơi cúi đầu. Áo vest đã cởi vắt trên lưng ghế, tay áo sơ mi mở cúc xắn lên đến khuỷu tay.
Nếu chỉ nhìn qua, hẳn ai cũng sẽ nghĩ hắn là một vị tinh anh trên thương trường, trầm ổn, mạnh mẽ, khôn ngoan.
Nhưng trong lòng tổng trợ lý Lâm hiểu rõ, thực chất hắn chỉ đang… lặng lẽ chờ đợi.
Quả nhiên, chỉ một lát sau, bầu không khí ngập tràn vẻ tinh anh ấy liền bị phá vỡ bởi tiếng nhạc lỗi thời —— “Game Over”.
Người đàn ông thở dài xoay ghế, thoát ra khỏi màn hình trò chơi đã thua liền năm ván. Đến lúc này, hắn mới như sực tỉnh:
“À? Gì cơ? Vừa rồi cậu nói gì?”
Tổng trợ lý Lâm mỉm cười, kiên nhẫn lặp lại báo cáo ban nãy.
Người đàn ông trước mặt chính là Thịnh Gia Trạch —— đại thiếu gia khét tiếng của Thịnh gia ở thành phố A, năm nay vừa tròn 30 tuổi. Không lâu trước, hắn bị người đứng đầu Tập đoàn Thịnh Thế ném đến chi nhánh này để rèn luyện. Hiện giờ, hắn đang phải đối diện với một thử thách lớn, trực tiếp chủ trì một thương vụ thu mua đã được chuẩn bị nửa năm.
Đối thủ là ba công ty lớn, mỗi bên đều có thủ đoạn riêng. Làm thế nào vừa nắm chắc cổ phần, vừa ép giá xuống, đó là bài toán hắn phải giải ngay trước mắt.
Thương vụ này chính là hạng mục trọng điểm của chi nhánh trong nửa năm qua. Nếu xử lý tốt, sẽ mang lại lợi nhuận khổng lồ.
Chủ tịch Thịnh Thế thậm chí đã cảnh cáo thẳng thừng, nếu vị đại thiếu gia này dám làm hỏng vụ thu mua thì lập tức cuốn gói sang châu Phi khai hoang, cả đời đừng hòng quay về.
Để tránh cảnh đại thiếu gia làm loạn đến mức không cứu nổi, Chủ tịch còn đặc biệt phái một cánh tay phải đắc lực đến hỗ trợ, chính là vị tổng trợ lý Lâm hiện đang đứng ở đây.
Đại thiếu gia nhà họ Thịnh…. À không, bây giờ phải gọi là Tổng giám đốc Thịnh ném chiếc điện thoại sang bên, hắn giả vờ trầm tư, chống trán suy nghĩ vài giây, rồi hạ giọng đầy vẻ thâm trầm:
“Ừm… Cậu ta muốn ở đâu thì cứ để cậu ta ở đó đi.”
Tổng trợ lý Lâm: “……”
Đây chẳng phải là quý nhân cứu mạng ngài đã mời về sao? Thái độ này là thế nào vậy?
Nhưng tổng trợ lý Lâm tất nhiên không thể nói thẳng ra. Anh ta chỉ mỉm cười, báo cáo thêm vài tiến độ khác rồi ôm tập hồ sơ rời đi.
Trong văn phòng, các trợ lý khác đều đang bận tối tăm mặt mũi. Thương vụ đã đi vào giai đoạn then chốt, bốn vị trợ lý tổng giám đốc ai nấy đều bận rộn đến mức xoay như chong chóng. Ngay cả cô thực tập sinh mới vào, chưa kịp qua thời gian thử việc, cũng bị kéo ra xử lý công việc.
Mà người duy nhất vẫn còn thảnh thơi, có lẽ chỉ có vị giám đốc “nghiêm túc” —— đại thiếu gia Thịnh Gia Trạch này.
“Tổng trợ lý Lâm.”
Thực tập sinh trợ lý ôm mấy chồng hồ sơ bước tới, vẻ mặt lo lắng, gấp gáp không hề giống giả vờ:
“Anh bảo em đọc qua tài liệu của hai vị cố vấn kia, em vừa mới xem… xin phéo cho em nói thẳng… Tổng giám đốc Thịnh đây không phải đang đùa sao? Hai người này thật sự có đủ năng lực để xử lý vụ thu mua lần này ư?”
Cô mở một tập hồ sơ ra.
Trong ảnh là một người đàn ông trẻ tuổi, tuấn tú, khí chất thư sinh, khó mà đoán đã 28 tuổi, hàng mi dài, làn da trắng như ngọc, trông chẳng khác gì một sinh viên.
“Người này… à, chỉ là một phiên dịch viên cao cấp.”
Phiên dịch để làm gì? Đến lúc đàm phán chẳng lẽ đứng đó, dùng tám thứ tiếng khác nhau chửi bới đối phương?
Thực tập sinh lại mở một tập hồ sơ khác.
Người đàn ông trong ảnh có khuôn mặt lạnh lùng, đường nét sắc sảo, lông mày cao và sâu, nhìn qua đã biết là khó gần.
“Người này, à… là một kiến trúc sư thiết kế.”
Kiến trúc sư tới làm gì? Để thiết kế chỗ ngồi đàm phán? Hay là đến lúc cần thì rút vũ khí giấu trong bản vẽ ra rồi bắn chết đối thủ cho xong?
Không thể phủ nhận, cả hai vị cố vấn này đều có lý lịch vô cùng xuất sắc, đều là tinh anh trong ngành của họ. Nhưng khác nghề thì như cách núi, cho dù có mời cả một viện sĩ quốc gia đến đây đi nữa, người ta đâu có chuyên về thương trường, cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề cấp bách của công ty.
Tổng trợ lý Lâm chỉ mỉm cười:
“Tổng giám đốc Thịnh làm vậy hẳn phải có dụng ý riêng. Đừng hỏi nữa, cứ ra sân bay đón họ trước đi.”
Thật ra, tổng trợ lý Lâm cũng chẳng biết giám đốc Thịnh có dụng ý gì.
Thịnh Gia Trạch chưa chắc là một giám đốc đủ năng lực, nhưng lại tuyệt đối là một cấp trên đủ tư cách. Hắn không hiểu thì mặc kệ, việc gì cũng trực tiếp giao cho cấp dưới toàn quyền xử lý. Cho đến nửa tháng trước, thương vụ thu mua này bất ngờ gặp trục trặc, chi nhánh rơi vào thế hạ phong, suýt nữa bị ép đến đường cùng. Lúc ấy Thịnh Gia Trạch lo đến mức cơm nuốt không trôi.
Ấy vậy mà chỉ trong vòng hai ngày, hắn lại tìm được niềm tin, viết ra hai dãy số, bảo trợ lý đem toàn bộ thông tin liên quan đến vụ thu mua gửi vào hộp thư của hai người kia.
Tôi đã mời được cao thủ đến, chắc chắn sẽ thắng. Thịnh Gia Trạch nói vậy.
Nhưng khi mấy vị dưới quyền tổng giám đốc thức trắng đêm tra cứu lý lịch hai cao thủ kia, thời gian gấp gáp, kết quả chỉ tra được một phần, và khi thấy xong thì lập tức cảm giác như bầu trời sụp đổ.
Một người là phiên dịch viên cao cấp.
Một người là kiến trúc sư thiết kế.
Thế thì làm được gì đây!!
-
Dù sao cũng là khách quý, tổng trợ lý Lâm tự mình lái xe đi đón.
Trên đường, cô thực tập sinh vẫn cặm cụi lật đi lật lại tài liệu của hai vị khách quý kia. Đọc mãi, cuối cùng cô phát hiện ra một chi tiết, lập tức reo lên:
“Tổng trợ lý Lâm, hai vị cố vấn này có cùng ngày sinh nhật! Cùng năm, cùng ngày, cùng tháng luôn… Wow, họ sinh ra đúng một ngày!”
Tổng trợ lý Lâm cười nói:
“Không chỉ thế đâu, trong đó còn có một người họ Thịnh, rất có thể là người trong dòng tộc nhà tổng giám đốc Thịnh chúng ta.”
“Thịnh Ngộ, Lộ Dữ Chu…” cô thực tập sinh đọc tên hai người, rồi lại chau mày lo lắng:
“Không lẽ giám đốc Thịnh đang chơi trò huyền học gì đó chứ? Vì họ sinh cùng ngày nên nghĩ rằng kết hợp lại sẽ thuận buồm xuôi gió? Như vậy có được không đây…”
Tổng trợ lý Lâm nói:
“Bực thì bực, nhưng lát nữa khi khách quý đến trước mặt, tuyệt đối đừng lỡ lời nửa câu.”
Thực tập sinh ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Vị cố vấn thứ hai họ Thịnh, chuyến bay bị trễ nên đến thủ đô muộn nửa ngày.
Thực tập sinh giơ biển tên, giữa biển người đông nghịt, cô chỉ thoáng nhìn đã nhận ra ngay chàng trai cao ráo, dáng người cân xứng. So với ảnh trong hồ sơ, ngoài đời còn sáng sủa hơn, một tay kéo vali, khuỷu tay vắt hờ chiếc áo khoác mỏng, áo sơ mi sơ vin gọn gàng, thắt lưng khẽ ôm lấy vòng eo thon gọn.
“Thịnh… ngài Thịnh, tôi là trợ lý thực tập của công ty, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Chu.” Vừa đối diện trực tiếp, Tiểu Chu liền bối rối lắp bắp:
“Còn… còn có tổng trợ lý Lâm của chúng tôi, anh ấy vừa nhận một cuộc điện thoại quan trọng, nên tạm thời để tôi phục… à không, tiếp đón ngài.”
Thịnh tiên sinh mang theo một khí chất rất lạ — vừa có sự chín chắn của đàn ông trưởng thành, vừa xen nét thanh xuân chưa mất. Cử chỉ điềm tĩnh, nhưng khi nở nụ cười lại trong sáng, rạng rỡ như một cậu học trò chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời.
Thịnh Ngộ mỉm cười với Tiểu Chu:
“Xin chào, Tiểu Chu. Xe ở đâu? Chúng ta đi cổng nào?”
Tiểu Chu nhất thời choáng váng, lúng túng ấp úng:
“Xe, xe…”
“Xe ở bãi đỗ tầng hầm.” – Tổng trợ lý Lâm vừa nghe xong điện thoại trở lại, tiếp lời.
Thịnh Ngộ gật đầu chào:
“Xin chào, tổng trợ lý Lâm.”
Ba người cùng đi về phía thang cuốn dẫn xuống bãi xe. Có cấp trên đi cùng, Tiểu Chu cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói rõ ràng kế hoạch sắp tới:
“Tổng giám đốc Thịnh đã chuẩn bị tiệc chiêu đãi tại khách sạn Aman, ngài có thể nghỉ ngơi trước một lát… Ngài Lộ chắc sẽ đến trễ hơn một chút, giờ này lại kẹt xe, nhà ngài ấy cách khách sạn cũng không gần…”
Thịnh Ngộ khựng lại một bước, nhướng mày cười:
“Anh ấy đến trước rồi sao?”
Tiểu Chu ngẩn ra:
“Vâng… Ngài Lộ bay chuyến sáng. Hai người… có quen biết?”
Thịnh Ngộ vừa cúi đầu gửi tin nhắn, vừa thản nhiên đáp:
“Có quen. Không cần đưa tôi đến khách sạn, cứ đưa thẳng tôi đến nhà anh ấy.”
Tiểu Chu giật mình, trong đầu nhanh chóng xoay vòng đủ kiểu suy đoán.
Ở chung quan hệ là…
Tổng trợ lý Lâm kịp thời cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:
“Ngài Thịnh, mời đi bên này.”
-
Xe dừng dưới tòa nhà khu căn hộ. Thịnh Ngộ kéo vali, một tay bỏ vào túi quần, thản nhiên nói:
“Đến đây là được rồi, không cần tiễn. Thuận tiện nhắn lại với tổng giám đốc Thịnh rằng tôi sẽ không đến buổi tiệc tối nay đâu. Chúng tôi sẽ ăn ở nhà, đều quen nhau cả, không cần hình thức rườm rà.”
Nhìn theo bóng vị khách quý khuất dần, đầu óc Tiểu Chu vẫn quay cuồng.
Chúng tôi? Ở nhà? … Hóa ra hai vị cố vấn là một đôi a.
Tổng giám đốc Thịnh đúng là… Nếu nói sớm, bọn họ đã chuẩn bị phòng tình nhân suite cho tử tế, chứ cần gì bày vẽ mấy phòng xa hoa kia nữa.
Tiểu Chu có ba phần tiếc nuối, bảy phần tò mò, thu hồi ánh mắt rồi hớn hở hỏi sếp mình:
“Tổng trợ lý, sáng nay anh gặp ngài Lộ rồi… bọn họ… khụ khụ, có hợp đôi không ạ?”
Tổng trợ lý Lâm cúi đầu, gương mặt nghiêm nghị, chuyên tâm đọc tài liệu, chẳng buồn để ý đến kiểu chuyện tán nhảm này.
Trong tay anh ta là hồ sơ mới nhất về hai vị cố vấn. Đây vốn là tài liệu bạn bè anh ta hỗ trợ tìm, vừa mở ra đã khiến người ta phải kinh ngạc.
Tuy cả hai công việc đều không trực tiếp liên quan đến ngành tài chính, nhưng nhìn kỹ lý lịch của họ mấy năm nay, đúng là thành tích rực rỡ đến chói mắt.
Thịnh Ngộ, tốt nghiệp Đại học Holman, đứng đầu chuyên ngành phân tích tài chính. Hai năm trước lấy được chứng chỉ CFA, học thạc sĩ rồi tiến sĩ liên tục, hiện tại vừa hoàn thành tiến sĩ, trong tay nắm vô số lời mời từ các tập đoàn thuộc Fortune Global 500*. Năm ngoái từng làm việc ở Phố Wall, dù sau đó từ chức vì bất đồng quan điểm, nhưng trước khi đi đã giúp công ty vượt qua giai đoạn tái cấu trúc, lập tức nổi danh trong giới.
(* Fortune Global 500 chính là Bảng xếp hạng 500 doanh nghiệp lớn nhất toàn cầu do tạp chí Fortune (Mỹ) công bố hàng năm.)
Lộ Dữ Chu, xuất thân từ ngành kiến trúc, vốn chẳng dính dáng gì đến tài chính. Thế nhưng sau khi lấy bằng thạc sĩ, anh làm việc tại một trong chín tập đoàn đầu ngành, chỉ trong ba năm từ thực tập sinh đã thăng lên chức giám đốc bộ phận đầu tư, trực tiếp phụ trách hơn chục thương vụ IPO đình đám, thành tích chói sáng đến mức được coi như một thần thoại trong ngành.
Đáng tiếc anh lại không có hứng thú với tài chính. Cứ mỗi lần đạt thành tựu rực rỡ lại lập tức nộp đơn từ chức, bỏ đi với tốc độ nhanh như tên lửa khiến các tập đoàn lớn đau đầu mà không giữ nổi người.
Nói họ không liên quan đến tài chính thì chưa hẳn, chỉ là ánh hào quang trong lĩnh vực của họ quá chói lóa, làm người khác không nhìn ra mà thôi.
Xem xong toàn bộ hồ sơ, tổng trợ lý Lâm buông iPad, ngón tay gõ nhẹ vô-lăng, không kìm được thở dài thật sâu.
Tổng giám đốc Thịnh đúng là đã mời đến hai vị… cao thủ.
-
Lộ Dữ Chu đang ở căn hộ từng thuê thời đi học thủ đô, lúc đó ký hợp đồng 5 năm. Sau này Thịnh Ngộ thỉnh thoảng đi công tác ở đây, anh liền tiện thể ký tiếp thêm 5 năm nữa để Thịnh Ngộ có chỗ nghỉ ngơi.
Lộ Dữ Chu xách vài túi rác định xuống tầng dưới vứt. Vừa khép cửa lại, thang máy “đinh” một tiếng mở ra, một chàng trai trẻ tuổi, áo sơ mi chỉnh tề, giày da sáng bóng, kéo vali bước ra.
“Ơ.” Thấy anh, Thịnh Ngộ cất điện thoại, tựa vào tường khoanh tay trêu chọc:
“Chào ngài, cố vấn Lộ.”
Lộ Dữ Chu tiện tay đặt túi rác xuống, dang tay ra đón bạn trai:
“Không phải nói trưa mới đến sao?”
Thịnh Ngộ vứt vali sang bên, ngoan ngoãn tiến lại ôm lấy anh:
“Máy bay bị trễ. Có thể đến sớm được lúc nào thì hay lúc đó, nếu không Thịnh Gia Trạch chắc phát điên mất.”
—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Thịnh Gia Trạch lúc này: “Em ơi, anh quỳ xuống cầu hai đứa đấy giúp anh một tay [hoa hồng].”
Phiên ngoại này còn một chương nữa, ngày kia đăng [cười ha ha].