Anh Ấy Thật Tốt

Chương 86: Phiên ngoại 5: Tuyến if trúc mã (2).



Ngày thứ ba, Thịnh Ngộ lại đến đưa hoa.

Lão phu nhân nhà họ Lộ đặt tới sáu mươi chậu hướng dương, không thể giao hết một lần. Trong thời gian hợp đồng, bọn họ còn phải định kỳ đến thăm và chăm sóc, coi như hỗ trợ sau bán hàng, để tránh cảnh hoa hướng dương bị người làm trong biệt thự chăm hỏng.

Hôm nay xe dừng ở một góc râm mát, Lộ Dữ Chu ngồi chờ trong đình nhỏ ở vườn hoa.

Người xung quanh quá nhiều, Thịnh Ngộ ngượng ngập chẳng dám nhìn sang phía đó, chỉ lẽo đẽo theo chân dì, không buồn liếc mắt một cái.

Giống như lần trước, người giới thiệu chỉ đạo họ khuân hoa xuống rồi rời đi, để lại một vệt khói xe nghênh ngang.

Trên mặt đất, hai mươi chậu hoa to nặng xếp thành hàng. Thịnh Ngộ xắn tay áo bắt đầu làm việc. Đi chưa được mấy vòng, mặt cậu đã bị nắng gay gắt hun đỏ trông chẳng khác gì quả cà chua chín.

Đến chuyến thứ hai, một bóng người chậm rãi tiến lại gần.

Thịnh Ngộ nghiêng sang nhìn, bắt gặp những ngón tay trắng lạnh của Lộ Dữ Chu đang cầm ô. Trên người anh luôn phảng phất một thứ lạnh lẽo trái mùa, giọng nói cũng thế, như thể mảnh băng vừa bị đập vỡ.

“Cậu thuộc công ty cảnh quan nào? Ông chủ không biết thuê lao động trẻ em là phạm pháp sao?”

Thịnh Ngộ gắng sức ôm chậu hoa, thở hổn hển. Một lát sau mới nghẹn ra câu trả lời:

“Tớ không làm cho công ty nào hết, chỉ giúp dì thôi. Pháp luật cũng đâu có cấm trẻ con làm việc nhà, đúng không?”

“Đây không phải là việc nhà. Sao dì cậu không thuê thanh niên trai tráng?”

“Chúng tớ tự làm được, cần gì phải thuê người. Thuê thêm chẳng phải lãng phí tiền à?”

Hai người toàn ông nói gà bà nói vị. May mà Lộ Dữ Chu cũng không phải kiểu gặng hỏi tới cùng. Thấy câu chuyện càng nói càng lệch, anh liền im lặng, lẳng lặng giương ô che nắng cho Thịnh Ngộ.

“Đưa chậu hoa cho tôi, tôi bê giúp cậu.”

Thịnh Ngộ vội vàng lắc đầu:

“Không được. Nhìn cậu là biết chưa từng làm việc, lỡ làm rơi thì hỏng mất.”

Lộ Dữ Chu điềm nhiên đáp:

“Làm vỡ thì bồi thường theo giá thị trường.”

“Đúng vậy, vậy ai bồi tiền!”

“Chỉ là bồi tiền thôi, lại không phải chịu trách nhiệm pháp luật.”

Thịnh Ngộ:

“Ha ha, so với chuyện mất tiền, dì tớ chắc tình nguyện đi ăn cơm tù hơn.”

Lộ Dữ Chu khẽ cau mày, lộ vẻ khó hiểu.

Từ đó đến suốt quãng đường sau, Thịnh Ngộ không mở miệng thêm, cả hai cứ thế im lặng đi cùng nhau.

Mãi cho đến khi Thịnh Ngộ mệt đến mức chống đầu gối thở hổn hển, Lộ Dữ Chu mới chợt nhận ra điều gì, giọng trần thuật nói:

“Hôm nay cậu nói rất ít.”

Thịnh Ngộ ngẩng mặt đầm đìa mồ hôi, trong mắt toàn là nghi ngờ, không hiểu nổi sao trên đời lại có người có thể hỏi ra câu ngớ ngẩn đến vậy:

“Cậu làm việc mà vẫn có sức vừa làm vừa nói chuyện à?”

Lộ Dữ Chu lại nhét tay vào túi, vành tai hơi đỏ lên:

“Tôi muốn nghe cậu nói chuyện.”

Thịnh Ngộ thật khó mà thỏa mãn loại yêu cầu vô lý này, nhưng vẫn rộng lượng hỏi:

“Vì sao?”

Lộ Dữ Chu: “Cậu thật… náo nhiệt.”

Thực ra, Lộ Dữ Chu muốn nói ‘cậu thật lắm lời’, nhưng chữ đó mang sắc thái xấu nên anh đắn đo, đổi thành một từ tuy kỳ quặc, nhưng nghe dễ chịu hơn.

Thịnh Ngộ sững mặt:

“Nhà cậu nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ náo nhiệt sao?”

Lộ Dữ Chu không nói, ánh mắt phiêu tán một lát rồi khẽ rơi xuống khuôn mặt cậu.

Nói không rõ.

Ngôi nhà này có rất nhiều người, nhưng tất cả dường như đều coi âm thanh như quái thú cần tránh xa. Lộ Khải Cơ ưa tĩnh lặng, trong phạm vi 500 mét quanh biệt thự, tuyệt đối không được có chút tạp âm. Người hầu vốn dĩ sẽ không gây tiếng động, bởi đối với họ, ồn ào đồng nghĩa với thất trách. Ngay cả khi ăn cơm, dao nĩa cũng không được phép chạm vào đĩa bát, nếu không sẽ bị coi là thất lễ.

Đôi khi Lộ Dữ Chu thấy khó hiểu, ông ấy đã thích yên tĩnh như vậy, sao không bịt luôn tai mình đi cho xong? Như vậy chẳng phải một lần là yên ổn mãi mãi sao?

Mỗi căn phòng trong nhà này đều tĩnh lặng đến mức ngột ngạt. Lộ Dữ Chu thích ngủ trưa ở sân ngoài, bởi ít ra ở đó còn có thể nghe thấy tiếng chim.

Chiếc chuông gió treo bên cửa sân ngoài là do anh treo lên từ mấy năm trước. Bất cứ ai ra vào đều sẽ làm nó leng keng vang động. Nhưng về sau, quản gia phát hiện ra điểm ấy, liền ra lệnh cho toàn bộ người hầu tuyệt đối không được để chuông gió phát ra tiếng động, thậm chí còn cố định nó lại.

Lộ Dữ Chu chỉ có thể tự tay mở cửa, đóng cửa, lặp đi lặp lại, như một vòng tuần hoàn.

Trước khi Thịnh Ngộ xuất hiện, đã rất lâu rồi anh không nghe thấy tiếng chuông ấy vang lên trong thời gian dài.

“Cậu nghỉ chút đi, chờ mặt trời mát rồi dọn tiếp.” Nói không rõ lòng mình, Lộ Dữ Chu lười giải thích, nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, nói:

“Tôi dẫn cậu đi phòng khách nghỉ.”

Thịnh Ngộ lau mồ hôi bên má, lắc đầu:

“Không được, bọn tớ phải hoàn thành trước hai giờ. Cậu đi nghỉ đi, chờ tớ làm xong sẽ tìm cậu chơi.”

Cậu khéo léo từ chối thiện ý của người bạn mới. Thịnh Ngộ biết mình đã nhận tiền công thì phải làm việc, không thể oán than hay lười biếng.

Nhưng Lộ Dữ Chu cũng là người bướng bỉnh. Anh trực tiếp gọi một cuộc điện thoại, gọi quản gia xuống lầu.

“Đây là bạn học của tôi.” Lộ Dữ Chu chỉ vào Thịnh Ngộ, mặt tỉnh bơ nói dối.

“Có thể sắp xếp cho cậu ấy và dì nghỉ ngơi một lát được không? Để sau làm tiếp.”

Quản gia là một người đàn ông khoảng năm mươi, dáng vẻ tinh anh, trông như đã làm việc ở đây nhiều năm. Giọng nói ông ôn hòa nhưng dứt khoát.

Ông gật đầu chào Thịnh Ngộ, rồi quay sang Lộ Dữ Chu:

“Đương nhiên rồi tiểu thiếu gia, tôi sẽ sắp xếp người khác làm tiếp.”

Lộ Dữ Chu còn chưa kịp lên tiếng, Thịnh Ngộ đã vội xen vào:

“Không cần, không cần, cháu tự làm được.”

Thiên hạ nào có bữa cơm miễn phí. Nhỡ đâu nhà họ Lộ lấy cớ này để khấu trừ tiền công của bọn họ thì sao? Như thế thì không thể đồng ý.

Lộ Dữ Chu:

“Không cần người khác, chỉ cần hoãn lại một chút.”

Quản gia:

“Xin thiếu gia cho một thời gian cụ thể.”

Lộ Dữ Chu suy nghĩ:

“Bảy giờ đi, mặt trời lặn xuống núi, sẽ không còn nóng như vậy.”

Quản gia mỉm cười:

“Xin lỗi thiếu gia, khoảng bảy giờ là lúc tiên sinh về nhà dùng cơm, không thể tự tiện đi lại.”

“Vậy chín giờ. Dù sao Lộ Khải Cơ cũng không thể ăn cơm suốt hai tiếng.”

“Thiếu gia, xin đừng tùy tiện gọi thẳng tên tiên sinh, như vậy là bất kính.”

Lộ Dữ Chu: “…”

Bốn, năm đề nghị liên tiếp đều bị bác bỏ, Thịnh Ngộ nghe mà hoa cả mắt, trong đầu như có hai vòng tròn nhỏ quay tít. Cậu vội cắt ngang cuộc đối thoại:

“Không sao, không sao, tớ làm được. Cảm ơn mọi người đã quan tâm.”

Cậu lại cúi đầu cần mẫn tiếp tục công việc. Lúc này, quản gia dường như để ý thấy điều gì, chợt mở miệng:

“Thiếu gia, ngài che ô cho cậu ấy sẽ làm chậm tốc độ, xin mời trở về, không cần cứ làm mấy chuyện vô ích này.”

Điều lạ là, khi nãy liên tiếp bị bác bỏ, Lộ Dữ Chu cũng không tức giận, chỉ thoáng lộ vẻ uể oải, khó chịu. 

Nhưng câu nói vừa rồi vừa dứt, Thịnh Ngộ rõ ràng cảm thấy bầu không khí bên cạnh lập tức nặng nề hẳn xuống. Quay đầu nhìn lại, cậu thấy Lộ Dữ Chu mí mắt nửa rũ, từng sợi tóc như ẩn chứa áp lực mưa giông sắp ập đến.

Thịnh Ngộ tưởng rằng anh sẽ nổi nóng, nhưng không. Lộ Dữ Chu chỉ lạnh mặt, gập chiếc ô lại ném thẳng vào bụi cây xanh.

Chiếc ô đen cắm trong bụi rậm, trông như một vết sẹo sẫm màu hằn trên mảng xanh mướt.

“Này, này, này, cậu làm gì thế…” Thịnh Ngộ còn chưa kịp phản ứng, chậu hoa trong tay trái đã bị giật mất, quay người lại thì chậu bên phải cũng không còn.

Lộ Dữ Chu vụng về ôm hai chậu hoa, nói:

“Tôi giúp cậu bê. Nếu có làm hỏng, tôi sẽ bồi thường.”

Quản gia thoáng sững sờ.

“Thiếu gia, tôi sẽ cho người hầu tới ngay—”

“Không cần.” Lộ Dữ Chu lạnh lùng liếc ông một cái, cắt lời rồi quay đi:

“Tôi thích làm mấy chuyện vô ích này.”

Thịnh Ngộ đứng ngơ ra, hai tay trống không, không hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Quản gia dường như cũng nhận ra mình vừa lỡ lời, sắc mặt nghiêm lại, cung kính nói với Thịnh Ngộ:

“Xin cậu chuyển lời lại với thiếu gia, tôi sẽ tự viết bản tường trình, đồng thời xin bị khấu trừ hai tháng lương, tối nay nộp cho tiên sinh. Chỉ mong thiếu gia nguôi giận, tránh tổn hại thân thể vì cơn tức này.”

Sự tự phạt ấy có vẻ quá nghiêm trọng, nhưng rõ ràng là cách ông ta tự tìm lối thoát để không bị coi là phạm sai lầm.

Nhưng Thịnh Ngộ chỉ khẽ cau mày, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ.

Đắc tội với Lộ Dữ Chu, lẽ ra phải xin lỗi cậu ấy mới đúng, tại sao lại quay sang nhận lỗi với một người khác?

Một gia đình thật kỳ quặc.

-

Thoạt nhìn Lộ Dữ Chu có vẻ cao quý, nhưng làm việc lại rất giỏi, chỉ là đôi khi ra tay hơi mạnh quá. Dì suýt chút nữa tức đến giậm chân, nghe nói anh là thiếu gia nhà này nên cố nhịn xuống, quay người đi tìm người phụ trách tính sổ.

Toàn thân Lộ Dữ Chu mồ hôi nhễ nhại, bị Thịnh Ngộ kéo vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó ướt nhẹp ngồi ở bậc thềm cửa hông hóng gió.

“Hôm nay cảm ơn cậu nhiều.”  Thịnh Ngộ chống tay ra phía sau, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

“Chúng ta mới chỉ gặp lần thứ hai mà cậu đã nhiệt tình như vậy, còn giúp tớ bê chậu hoa… Cậu thật sự rất tốt.”

Lộ Dữ Chu duỗi dài đôi chân, lặng lẽ ngẩn người nhìn xa xăm, không nói gì.

Thịnh Ngộ nhớ ra anh thích nghe mình nói chuyện, liền suy nghĩ một chút, cố tìm đề tài:

“Nhà cậu có mấy người vậy? Ba mẹ tớ mất sớm, tớ sống cùng dì, còn có một người anh họ tên là Hạ Dương. Dì sợ anh ấy gây chuyện nên không mang theo. Có dịp tớ giới thiệu cho hai người quen biết.”

Lộ Dữ Chu khẽ cúi mắt, không biết là đang suy nghĩ, hay thật sự không hứng thú với chủ đề này.

Thịnh Ngộ bèn tự nói một mình:

“Ít nhất cũng phải mười người chứ nhỉ? Bằng không căn nhà lớn thế này chẳng phải sẽ rất quạnh quẽ sao… Năm nay tớ dọn về căn nhà cũ, diện tích không bằng một phần mười nhà cậu, nhưng cũng yên tĩnh đến nỗi tớ phải chạy sang hàng xóm xem nhờ TV… Tớ còn nuôi một con chó hoang, đặt tên là Đại Hắc, gần đây nó đ*ng d*c, kêu loạn cả ngày… Buổi sáng có ông bán tào phớ đi ngang qua nhà tớ, tiếng rao đặc biệt to, vang xa mấy con phố…”

Cậu đem những chuyện vặt vãnh trong đời sống kể ra, như thể đang bày từng hạt đậu phộng, kiên nhẫn đưa từng hạt cho Lộ Dữ Chu.

Nhưng cậu đã đánh giá sai sức nặng của những câu chuyện ấy. Với Thịnh Ngộ, đó chỉ là mấy hạt đậu phộng bình thường nhưng với một người khát khao hơi thở cuộc sống như Lộ Dữ Chu, đây chẳng khác nào một bữa tiệc thịnh soạn.

Ánh mắt Lộ Dữ Chu dần dần rơi lên gương mặt cậu, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu hai tia nắng chiều, tựa như những tia lửa ẩn trong viên ngọc quý.

“Tôi có thể đến đó không?” Lộ Dữ Chu đột ngột hỏi.

Thịnh Ngộ ngớ ra một thoáng, rồi thuận miệng đáp:

“Tất nhiên rồi! Để lát nữa tớ gửi địa chỉ cho cậu, lúc nào cũng hoan nghênh.”

Lộ Dữ Chu rút điện thoại trong túi ra, thuận lý thành chương nói:

“Cho tôi phương thức liên lạc.”

-

Thịnh Ngộ quen dùng QQ, vì cảm thấy WeChat quá đơn điệu. Ở tuổi của cậu, cái gì cũng phải màu mè một chút, bạn bè đồng lứa đa số đều dùng QQ.

Chỉ là lúc đó cậu không mang theo điện thoại, nên đến tối về nhà mới đồng ý yêu cầu kết bạn của Lộ Dữ Chu.

Tuy trong lòng luôn coi Lộ Dữ Chu là bạn, nhưng Thịnh Ngộ không thể phủ nhận, tính cách của cậu thiếu gia này thực sự rất kỳ lạ, là người kỳ lạ nhất trong tất cả bạn bè mà cậu từng có.

Bình thường con trai thêm nhau QQ để làm gì? Nói chuyện game, làm bài tập, buôn mấy chuyện trên trời dưới đất.

Còn Lộ Dữ Chu thì không giống. Mỗi tối, đúng tám giờ, đều đặn gửi tới một câu:

【 Cậu đang làm gì? 】

Theo thói quen, Thịnh Ngộ sẽ kể lại chi tiết cả ngày mình làm gì, ăn gì, gặp chuyện gì, lải nhải hết một lượt.

Lộ Dữ Chu trả lời lúc nào cũng rất bình thản, thường chỉ có vài chữ: 【Ừ.】 【Thật tốt.】 【Thú vị.】

Thịnh Ngộ từng nghi ngờ đây chỉ là kiểu khách sáo cho có, nên cậu cố ý không trả lời vài lần.

Ngày hôm sau, Lộ Dữ Chu phá lệ gửi hẳn hai câu:

【Cậu đang làm gì?】 

【Hôm qua sao không trả lời tôi?】

Qua từng câu chữ này, Thịnh Ngộ thậm chí còn đọc ra được chút ấm ức.

Thịnh Ngộ chịu thua, chỉ đành tiếp tục kiên nhẫn báo cáo trong khung trò chuyện như viết nhật ký.

Thỉnh thoảng, cậu cũng lẩm bẩm trong lòng: Bạn bè nhà ai mà nói chuyện kiểu này chứ? Rõ ràng giống như đang yêu đương.

Nhưng than thở thì than thở, Thịnh Ngộ vẫn rất trân trọng người bạn này. Ngày hôm sau, cậu ngoan ngoãn viết nhật ký gửi cho Lộ Dữ Chu.

Cậu từng mời rất nhiều người đến nhà chơi, nhưng thật sự chịu đến thì lại chẳng được bao nhiêu, cho nên cũng chẳng để tâm đến lời nói đùa trước đó.

Cho đến một ngày cuối tháng tám ——

Thịnh Ngộ đang nằm trên giường đọc truyện tranh, bỗng nghe thấy Đại Hắc ở ngoài cửa sủa điên cuồng, ngay sau đó chuông cửa cũ kỹ vang lên.

Ban đầu cậu còn tưởng có trộm đang dò xét, liền vội gọi cho dì, vì bình thường Đại Hắc hiếm khi sủa, chỉ khi thấy người lạ mới phản ứng như vậy.

Nhưng tiếng chuông lại vang rất có quy luật, giống như nhịp gõ cửa lịch sự.

Thịnh Ngộ do dự, nghi ngờ là nhân viên chuyển phát mới đến. Cậu chạy xuống lầu hai, cố tình đè giọng gọi ra:

“Chuyển phát thì cứ để ngoài cửa ——”

Chuông cửa im bặt.

Một giọng nói vang lên:

“Tôi là Lộ Dữ Chu, xin hỏi Thịnh Ngộ có ở nhà không?”

Lộ nào?

Thịnh Ngộ người còn ngẩn ra, chân đã chạy trước. Rất nhanh cậu chạy tới cửa, vừa th* d*c vừa kéo cánh cổng sắt màu xanh gỉ sét ——

Đứng ngoài cửa là Lộ Dữ Chu. Anh xách theo một chiếc vali hai mươi inch, trông như vừa ngã ở đâu đó, quần áo thì rách, áo sơ mi trắng lấm lem bụi bẩn, trên đầu còn vướng mấy cọng cỏ dại.

Thịnh Ngộ: “Muộn thế này, sao cậu lại……”

Lộ Dữ Chu bình tĩnh nói: 

“Tôi vừa cãi nhau một trận với cha, bỏ nhà đi. Cậu có thể cho tôi ở nhờ vài ngày không?”

“……” Thịnh Ngộ càng thêm ngốc, tạm thời bỏ qua chuyện bỏ nhà trốn đi, cậu đánh giá Lộ Dữ Chu từ đầu đến chân:

“Cậu thành ra thế này là bị ngã hay bị đánh? Ba cậu đánh à?!”

Lộ Dữ Chu mím môi, vành tai đỏ ửng lan sang cả gò má bằng mắt thường cũng thấy được. Không cần nghi ngờ, lần này thật sự xấu hổ.

Đúng là bị ngã, nhưng không phải vì Lộ Khải Cơ.

…Mà là anh bị một con chó đen rượt suốt hai con phố, chạy không thoát, ngã sõng soài ngay chỗ chó phóng uế*.

(* Phóng uế: Không biết mọi người biết không, chính là chỗ chó ị đái ấy=)))

—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyến truyện trúc mã đại khái khoảng bốn, năm chương ~