Anh Ấy Thật Tốt

Chương 87: Phiên ngoại 6: Tuyến if trúc mã (3).



Thịnh Ngộ đưa Lộ Dữ Chu mặt xám mày tro vào nhà.

Bởi vì là “bỏ nhà trốn đi”, Lộ Dữ Chu chẳng mang theo bao nhiêu đồ. Trong chiếc vali nhỏ chỉ có một cái laptop, mấy chiếc q**n l*t, một quả bóng rổ… rồi hết.

Thịnh Ngộ mở từng ngăn túi kiểm tra.

“Bàn chải đánh răng cậu đâu? Quần áo thay đâu? Khăn mặt đâu?”

Lộ Dữ Chu ngồi xổm trước vali nhìn cậu lục lọi, im lặng vài giây, bả vai rũ xuống, giọng có chút ủ rũ:

“Trước giờ ở khách sạn đều có sẵn, tôi quên mất.”

Thịnh Ngộ ôm quả bóng rổ ra:

“Cái này thì để làm gì?”

Lộ Dữ Chu: “Chơi bóng.”

Thịnh Ngộ:

“Cái đó tớ biết, tớ hỏi là cậu bỏ nhà trốn đi còn xách theo bóng rổ làm gì?”

Lộ Dữ Chu: “Quà gặp mặt, tặng cậu.”

Thịnh Ngộ trừng mắt nhìn quả bóng, nghẹn họng:

“…Cảm ơn nhé.”

Thật ra cậu chẳng hứng thú gì với bóng rổ, nhưng nhìn ánh mắt sáng rực chờ mong của Lộ Dữ Chu làm cậu không nỡ nói thẳng. Nhìn dáng vẻ này, có lẽ anh đã chọn quả bóng này còn kỹ hơn cả lúc sắp xếp hành lý.

Quả nhiên, vừa nghe cậu nói cảm ơn, Lộ Dữ Chu liền ngẩng thẳng lưng, khôi phục lại vẻ điềm tĩnh và tự tin thường ngày.
“Tôi còn nhiều món đồ chơi khác, lần sau sẽ mang cho cậu.”

Nhà cũ trên lầu hai có hai phòng ngủ, một phòng để làm kho chứa đồ. Thịnh Ngộ lười dọn dẹp, nên dẫn Lộ Dữ Chu vào thẳng phòng của mình.

Vừa bước vào cửa, cậu không nhịn được hỏi:

“Nhà cậu có biết cậu ở đây không? Họ có lo lắng không?”

Nhắc đến chuyện về nhà, Lộ Dữ Chu trở nên bình tĩnh đến mức không giống một đứa trẻ mười mấy tuổi:

“Lộ Khải Cơ nửa tháng mới về một lần. Khi ông ta không có nhà, quản gia sẽ đưa thức ăn đến cửa, chỉ cần thuê người dọn dẹp định kỳ, sẽ chẳng ai phát hiện tôi biến mất.”

Thịnh Ngộ nghi hoặc:

“Lộ Khải Cơ là ai?”

Lộ Dữ Chu: “Một người đàn ông.”

Thịnh Ngộ: “…Tớ hỏi là quan hệ với cậu cơ.”

Lộ Dữ Chu: “Cha con trên phương diện sinh học.”

Thịnh Ngộ nghe ra ý chán ghét trong câu trả lời, tuy không hiểu nguyên nhân, nhưng theo bản năng cậu vẫn đứng về phía bạn mình:

“Cha cậu thật chẳng ra gì.”

Lộ Dữ Chu rất tán thành, gật đầu.

Thịnh Ngộ không hỏi lý do hai cha con họ cãi nhau. Người lớn và trẻ con có thể xung đột vì đủ thứ, đồ chơi, ti vi, kén ăn, thành tích học tập… Nói chung là chuyện nhỏ nhặt gì cũng cãi được.

Lộ Dữ Chu coi như chính thức tìm đến cậu nương nhờ. Theo quy tắc giang hồ, hai người họ giờ cùng một chiến tuyến. Đã là huynh đệ kết nghĩa, đến lúc quan trọng phải bao che lẫn nhau.

Điểm nghĩa khí này Thịnh Ngộ tuyệt đối phải giữ.

Vào đến phòng, cậu vừa đi vừa đá đống đồ đạc dưới sàn tạo một lối đi, tùy tiện chỉ một chỗ:

“Ngồi đi.”

Lộ Dữ Chu quét mắt nhìn quanh căn phòng, trong lòng nghi ngờ chỗ này mới là phòng chứa đồ, còn căn phòng đối diện rõ ràng sạch sẽ gọn gàng hơn nhiều.

Thịnh Ngộ hỏi:

“Cậu ăn cơm chưa?”

Lộ Dữ Chu hoàn hồn, lắc đầu với biên độ rất nhỏ.

Thịnh Ngộ nửa người chui vào tủ quần áo, một lúc sau lôi ra một chiếc áo thun nhàu nhĩ:

“Cái này còn mới, mua rộng, cậu mặc tạm đi. Để tớ qua nhà dì xem có đồ ăn thừa không… Cậu có kén ăn không?”

Lộ Dữ Chu giũ áo, lại lắc đầu.

Thịnh Ngộ: “Vậy có gì ăn nấy.”

Tính tình Thịnh Ngộ hấp tấp, lời còn chưa dứt, đã thấy người biến mất dưới lầu. Cánh cửa sắt bị đẩy ra, bóng dáng ngây ngô của cậu nhanh chóng chìm vào con hẻm tối.

Trong phòng chỉ còn lại Lộ Dữ Chu đứng ngây bên cửa.

Không phải vì anh kén chọn… mà trước mắt thật sự không tìm được chỗ đặt chân. Bàn học để hai cái ghế chiếm hết một nửa khoảng trống, cuối giường ngổn ngang một con thú nhồi bông khổng lồ, xung quanh thì nào là thùng rác, sách vở, quạt điện, quần áo vứt lung tung, dép lê bay tán loạn.

Nhìn sơ qua một vòng, anh phát hiện dép lê có năm chiếc, tất cả đều là chân phải.

-

Thịnh Ngộ không đi lâu, rất nhanh đã ôm về một tô mì thịt kho còn bốc khói nghi ngút.

Cậu tay cầm tô mì chân đá cánh cửa, thở phào nhẹ nhõm nói:

“Suýt thì toi, dì tớ chưa ngủ, còn bắt gặp tớ đang bới tủ lạnh. May mà tớ nhanh trí nói là lấy cho Đại Hắc ăn…”

Một chiếc dép lê theo cú đá văng tới mép giường. Trong phòng ngủ không có ai, chỉ còn tiếng nước rì rào vọng ra từ nhà tắm.

Đi tắm rồi à?

Thịnh Ngộ chẳng để tâm, một chân trần bước vào, đặt tô mì lên bàn, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng.

Mặt đất sạch sẽ, bàn học gọn gàng ngăn nắp, ga giường được trải phẳng, quần áo cũng được gấp theo màu đặt ngay ngắn ở đầu giường.

Ngoảnh đầu nhìn sang, cạnh cửa có một hàng dép lê ngay ngắn, mười chiếc đủ đôi. Thịnh Ngộ hít một hơi, kinh ngạc.

Mười đôi!

Tìm ở đâu ra thế!

Đúng lúc đó “nàng tiên ốc” xuất hiện ở cửa, tóc còn nhỏ giọt nước, gương mặt vương làn sương mờ.

“Trên sàn toàn đồ đạc, vali kéo không vào được nên tôi tiện tay dọn chút.” Lộ Dữ Chu mím môi. 

“Không xin phép cậu trước, xin lỗi.”

Thịnh Ngộ không cảm thấy bị xâm phạm, ngược lại chỉ thấy mới mẻ.

“Cậu không phải thiếu gia sao? Người ta bảo thiếu gia đều ăn mặc có người lo, sáng dậy là…” – cậu dang hai tay, giả bộ như cái giá treo đồ.

“Đứng thế này rồi để người hầu mặc quần áo cho, cậu sao còn biết dọn phòng?!”

Lộ Dữ Chu bật cười:

“Cậu nghe ai nói vậy?”

Thịnh Ngộ:

“Phim truyền hình toàn diễn như thế!”

Lộ Dữ Chu đổi tư thế, lười biếng dựa vào khung cửa. Anh không có khăn lau tóc, tùy tiện hất mái lên, để lộ khuôn mặt còn non nớt nhưng đã thấp thoáng vẻ tuấn tú khó giấu.

“Không đến mức khoa trương như cậu nói đâu.” Lộ Dữ Chu đáp. 

“Tôi quen tự mình dọn dẹp phòng, không thích để người khác động vào đồ riêng tư.”

Thịnh Ngộ à một tiếng, vui vẻ nói:

“Mấy chuyện đó để sau rồi nói, cậu nếm thử mì thịt kho dì tôi nấu đi.”

-

Điện trong căn nhà cũ không tốt, ánh sáng đèn lúc nào cũng lờ mờ.

Đèn bàn mở hết cỡ cũng chỉ đủ hắt sáng một góc nhỏ.Thịnh Ngộ chống cằm, nhìn chằm chằm sườn mặt Lộ Dữ Chu ngẩn người.

Tóc đã khô, rũ xuống gọn gàng. Lộ Dữ Chu cụp mắt xuống, bàn tay khẽ đảo đôi đũa trong bát mì. Anh ăn rất chậm, từng động tác đều toát lên vẻ được dạy dỗ tử tế, nhai kỹ nuốt chậm, không nói lời nào. Ngồi trong ánh đèn mờ, trông anh giống như một bức tranh sơn dầu êm dịu.

“Cậu nhìn tôi mãi làm gì?” Bắt gặp ánh mắt từ bên cạnh, Lộ Dữ Chu hơi mất tự nhiên. 

“Trên mặt tôi có gì à?”

Thịnh Ngộ chớp chớp mắt, thẳng thắn nói:

“Không có, tớ nhìn cậu vì cậu đẹp.”

Một thoáng lặng im. Mặt Lộ Dữ Chu đỏ lên như màu ớt trong bát mì.

“Cảm ơn.” Anh cố làm ra vẻ bình tĩnh, lễ phép đáp lại.

Một bát mì thịt kho, Lộ Dữ Chu ăn mất nửa tiếng.

Trong phòng chỉ còn lại tiếng nhai nuốt rất khẽ. Không rõ là do mệt mỏi hay do bầu không khí, Thịnh Ngộ gục xuống bàn, má dán vào mặt gỗ lạnh lẽo, giống như dáng vẻ cậu thường nằm bò trong giờ học. Tìm được một tư thế thoải mái, cậu thả lỏng từng khớp xương dưới nhịp điệu bình lặng.

“Cha cậu thường xuyên đối xử tệ với cậu như vậy sao?” Nhìn bóng dáng mỏng gầy in trên tường, Thịnh Ngộ đột ngột hỏi.

‘Đối xử tệ’ là một cách diễn đạt khá mơ hồ. Lộ Dữ Chu nghĩ một chút, chỉ nói:

“Tôi với ông ấy không hợp.”

Thịnh Ngộ cụp mắt xuống, im lặng vài phút.

“Lần sau mà lại bỏ nhà đi, cứ đến tìm tớ.” Cậu ngẩng đầu, nắm lấy ngón tay đang đặt trên bàn của Lộ Dữ Chu. Dáng vẻ vẫn là nửa nằm bò, nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. 

“Nhà tớ không có ai khác, cậu trốn ở đây sẽ không bị phát hiện. Nếu cha cậu tìm tới, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Trong lòng Thịnh Ngộ, ông cha kia thực sự chẳng ra gì.

Ngày xưa cậu cũng từng cãi nhau với dì, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bỏ nhà đi, được dỗ bằng một món ngon là lại hết giận. Lộ Dữ Chu so với cậu tính tình trầm lặng, sẽ không dễ dàng tức giận đến mức nửa đêm kéo vali bỏ đi, chắc chắn là bị chọc tức không nhẹ.

Lộ Dữ Chu ngẩn người, rất lâu sau mới cúi mắt, nhìn hai bàn tay tuổi thiếu niên đang đặt chồng lên nhau.

Thịnh Ngộ lại hứa hẹn:

“Phòng tớ không kém Lộ gia lắm đâu, chỉ là hơi cũ, hơi nhỏ, có chút lộn xộn thôi… Ở đây vài hôm cậu sẽ thấy thoải mái. Ăn uống cũng không lo, tớ ngày nào cũng ghé sòng bạc ăn cơm, phần nào cũng nhiều, chắc chắn cậu sẽ không bị đói…”

Nói đến đây, cậu bỗng ngồi thẳng dậy, trong đầu loé lên một suy nghĩ kỳ lạ.

Những việc này sao nghe giống như một thành ngữ gì đó.

Cái gì nhỉ… kim ốc tàng kiều?

Ngay lúc ấy, từ ngón tay Thịnh Ngộ truyền đến cảm giác mát lạnh, là Lộ Dữ Chu nắm ngược tay cậu, nhéo nhẹ một cái.

“Tôi có mang theo tiền, có thể tự mua cơm.” 

Lộ Dữ Chu khẽ nói. “Không phải lúc cãi nhau, tôi có thể đến đây chứ?”

Thịnh Ngộ vui vẻ, lại bò về phía anh, đôi mắt cong cong, vỗ vỗ mu bàn tay Lộ Dữ Chu.

“Đương nhiên rồi! Cho dù có cãi nhau hay không, tớ cũng sẽ bảo vệ cậu. Lúc nào tớ cũng sẽ bảo vệ cậu!”

-

Nói thì đầy khí thế, nhưng thực tế Lộ Dữ Chu chỉ ở lại hai ngày rồi đành phải quay về đối diện với hiện thực  — khai giảng tiểu học.

Điều kỳ lạ là, hình như nhà họ Lộ thật sự không hề nhận ra việc Lộ Dữ Chu từng bỏ nhà đi.

Những ngày đầu, Thịnh Ngộ đều đặn lên mạng nhắn tin cho anh, trong lòng cực kỳ lo lắng, sợ người nhà họ Lộ tìm cách gây khó dễ. Thậm chí cậu còn tự chế ra đủ loại ám hiệu kỳ quặc để xác minh người kia có phải Lộ Dữ Chu thật hay không.

Thịnh Ngộ: 【Thiên vương che trời đất.】

Lộ Dữ Chu: 【...Mèo lớn vồ chuột già.】

Thịnh Ngộ: 【Không đúng! Từ đâu ra dấu ba chấm? Ngươi là ai?! Ngươi giấu Lộ Dữ Chu ở đâu rồi?!】

Lộ Dữ Chu: 【……】

Sau một hồi giằng co, biết Lộ Dữ Chu vẫn bình an vô sự, Thịnh Ngộ rốt cuộc tin không có chuyện bị bắt về để tính sổ, mà chỉ là người nhà họ Lộ thật sự không phát hiện anh từng bỏ đi.

Cậu thở phào, nhưng trong lòng lại lẫn lộn một cảm giác khó tả.

Đến tháng chín khai giảng, cả hai cũng chẳng còn cách nào duy trì liên lạc thường xuyên. Học sinh tiểu học đâu có quyền sử dụng thiết bị điện tử. Tần suất trò chuyện của họ từ mỗi ngày một lần giảm xuống thành mỗi tuần một lần.

Từ năm ấy trở đi, gần như tháng nào Thịnh Ngộ cũng sẽ “nhặt” được một Lộ Dữ Chu bỏ nhà trốn đi, thường rơi vào cuối tuần. Anh sẽ ở lại hai hôm rồi lại quay về.

Hai người ăn ý mà không cần nói, như thể cùng giữ một bí mật riêng của trẻ con.

Nhưng trẻ con thì giấu giếm không giỏi, ví dụ như trước mặt Hạ Dương cùng tuổi với cả hai.

Hôm ấy, một đêm gió tối trời, Hạ Dương cố tình chờ tới nửa đêm để lén vào nhà Thịnh Ngộ chép bài tập.

Cậu ta trèo tường, lấy chiếc chìa khóa dự phòng mà Thịnh Ngộ để ở sòng bạc, thuận lợi lên đến tầng hai…

Đang định mở cửa, bỗng từ nhà vệ sinh kế bên vang lên tiếng xả nước khe khẽ. Cậu ta chợt nhìn thấy một bóng người đứng trong hành lang, dáng người cao gầy, thẳng tắp dưới ánh trăng.

Trời quá tối, Hạ Dương không nhìn rõ mặt, cứ nghĩ đó là Thịnh Ngộ. Cậu ta gượng cười, ngại ngùng giải thích:

“Ha ha… thật ra tớ bị mộng du, cậu tin không…”

“Thịnh Ngộ” không đáp.

“Anh?” đang giải thích, Thịnh Ngộ thật sự bị đánh thức, lười biếng ngáp dài mở cửa. Cậu đứng dựa vào khung cửa, vẫn còn ngái ngủ:

“Nửa đêm nửa hôm, sao cậu lại ở đây?”

Hạ Dương: “À, tớ mộng du… tuyệt đối không phải định vào trộm bài tập của cậu đâu…”

Lời còn chưa dứt, cậu ta bỗng chững lại, ánh mắt tối sầm, dường như chợt ý thức được điều gì.

Thịnh Ngộ: “Hạ Dương?”

Hạ Dương nghiêm túc đến mức khiến người ta phát hoảng, lẩm bẩm:

“Cậu thật sự là Thịnh Ngộ?”

“Cậu điên à?”

Hạ Dương gật đầu, trong lòng thầm nói OK. 

“Cậu là Thịnh Ngộ… “ Cậu ta chậm rãi quay sang nhìn cái bóng kia ở cuối hành lang, khàn giọng hỏi:

“Vậy kia là ai?”

Đêm ấy, Hạ Dương thảm thiết hét lên một tiếng: “Có ma ——!!!” vang vọng khắp con hẻm Hỉ Thước.