Anh Chỉ Là Nam Chính Của Mình Em

Chương 1: Chương 1. Gặp Lại Cố Nhân



Sau một đêm bị Hoạ đại thiếu gia hành hạ tơi tả, hệ thống liền thông báo cho tôi nhanh chóng rút lui.

Bởi vì nữ chính của anh ta sắp xuất hiện rồi.

Tôi lập tức trốn khỏi bệnh viện trong đêm, còn tiện tay lấy đi một thứ của anh ta.

Bốn năm sau.

Con gái tôi đ.á.n.h nhau ở nhà trẻ, cô giáo gọi phụ huynh hai bên đến nói chuyện.

Tôi vội vã chạy tới, lại nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc đang ngồi xổm trước mặt con bé, giọng nói khẩn thiết hỏi:

- Cho chú biết, mẹ con tên là gì?-

- Lê Xuân Hoa!-

Người đàn ông thoáng sững lại:

- Gì cơ? Không phải họ Thẩm sao?-

Cô bé nhíu mày, hừ một tiếng:

- Chú à, dù chú có đẹp trai đi nữa cũng không thể tùy tiện đổi tên mẹ cháu.-

- Không thể nào... tuyệt đối không thể nào...-

Người đàn ông vốn ở trên cao đã quen, nay thất thần lắc đầu.

Anh ta quỳ một gối xuống, đưa tay định bế đứa bé gái có gương mặt giống hệt mình như đúc từ một khuôn.

Nhưng khi thấy con bé lùi lại hai bước vì sợ, tay anh ta khựng lại rồi rũ xuống bất lực.

- Cô bé, con mấy tuổi rồi?-

Bé con bĩu môi: - Mẹ bảo không được trả lời câu hỏi của người lạ.-

- Người… lạ sao?-  Người đàn ông nghẹn thở, gương mặt điển trai lập tức tái nhợt không còn chút máu.

Cô giáo đứng cạnh chứng kiến cả quá trình mà ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Chiều nay lúc chơi trò chơi, cô bé ngoan nhất lớp lại gây gổ với cậu bé nghịch nhất lớp.

Thằng nhóc đó tuy to con nhưng lại bị con bé đ.á.n.h cho khóc lóc.

Vấn đề là… ba thằng bé là tổng giám đốc tập đoàn Họa thị.

Nghe đồn tổng giám đốc Họa sủng vợ tận trời, cưng chiều con trai như mạng.

Nhà họ Họa chỉ có một cục cưng duy nhất, từ trên xuống dưới đều xem như bảo bối, chiều chuộng hết mực.

Mà cô bé này thì xuất thân từ gia đình bình thường, mẹ đơn thân nuôi lớn.

Lần này chắc không thoát được rắc rối rồi.

Quả nhiên, Họa Chiêu dẫn theo một nhóm người khí thế rầm rộ xông tới.

Phát hiện phụ huynh bên kia lại đến muộn, anh ta vừa định nổi giận thì bất chợt liếc thấy cô bé đang bị phạt đứng ở góc lớp.

Sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Sau đó cứ quấn lấy bé con mà hỏi tới hỏi lui.

Trong khi cục cưng nhà mình thì đứng bên dậm chân, khóc sướt mướt gọi: - Ba ơi! Daddy! Ba!-

Thế mà anh ta chẳng buồn liếc mắt một cái.

Ai không biết còn tưởng… anh ta mới là ba ruột của cô bé kia.

Tôi trốn ngoài cửa, tim đập thình thịch.

Vào không được, lui cũng không xong.

[Hệ thống! Chuyện lớn rồi! Người đâu?! Không phải cậu bảo chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại à?!]

Tay tôi siết chặt lấy nắm cửa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Tôi dán mắt qua khe cửa, căng thẳng quan sát tình hình bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Con gái tôi vẫn đang ở trong đó, tôi không thể không vào.

Dù hệ thống đã chỉnh sửa vài nét trên gương mặt tôi nhưng nhỡ đâu Họa Chiêu vẫn nhận ra…

Chẳng phải tất cả sẽ bại lộ hết sao?

Bao gồm cả thân phận của Nguyên Nguyên.

Anh ta có cướp con gái tôi đi không?

Đang phân vân thì phía sau có người vui vẻ lên tiếng: - Phụ huynh của Lê Nguyên Nguyên, sao cô đứng ngoài cửa mà không vào thế?-

- Đừng lo, hôm nay chỉ là buổi gặp gỡ để giải quyết mâu thuẫn của các con thôi.-

Một cô giáo trông quen quen bước ngang qua tôi, rầm một tiếng mở toang cánh cửa.

Trước ánh mắt của mọi người, tôi ngã nhào vào phòng giáo viên.

Con gái tôi đứng thẳng lưng, gương mặt nhỏ xíu cứng đờ, bướng bỉnh chịu đựng.

Vừa nhìn thấy tôi, nước mắt con bé liền lã chã rơi xuống.

Nó lao vào lòng tôi, nghẹn ngào gọi: - Mẹ ơi!-

Nước mắt của con làm ướt đẫm vạt áo trước n.g.ự.c tôi.

Tôi đau lòng ôm chặt lấy con.

Con gái tôi mạnh mẽ biết bao.

Trước khi tôi xuất hiện, nó vẫn gồng mình chịu đựng, dù bị ức h.i.ế.p cũng nhất quyết không khóc trước mặt người khác.

Đến khi thấy tôi mới - oa-  lên một tiếng bật khóc.

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Tôi dịu dàng vỗ về lưng con, vừa dỗ dành, vừa lần mò trong túi lấy ra mấy viên kẹo Đại Bạch Thố mà con thích nhất.

Từ lúc tôi bước vào, có một ánh nhìn sắc bén như rắn độc đã dán chặt lấy tôi.

Giờ đây nó như đè nặng lên vai tôi.

Nặng đến mức tôi gần như không thở nổi.

Tôi không liếc nhìn người đàn ông kia lấy một lần, chỉ nghiêng đầu hỏi cô giáo chuyện gì đã xảy ra.

- Nó đ.á.n.h con trước!-  Thằng nhóc ngang ngược lớn tiếng la.

- Chúng con đang chơi gia đình, con muốn làm ba, nó lại bảo không cần ba, nói nhà của nó có mẹ là đủ rồi, không cần ba.-

- Sao lại không cần ba được, nó đâu phải nhảy từ tảng đá ra!-

Tôi trầm giọng hỏi: - Còn gì nữa?-

Tôi không tin con gái tôi lại ra tay chỉ vì mấy câu nói như thế.

Nếu từ nhỏ đến lớn, chỉ cần ai nói một câu - không có ba-  mà con bé đã nổi giận đ.á.n.h người thì e là giờ này nó đã thành vô địch tán thủ rồi.

Thằng nhóc nghẹn lời, lén lút nhìn sang ba nó.

Họa Chiêu đứng bên cạnh, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói cũng sắc như dao: - Con còn nói gì nữa?-

- Còn… còn nói ai cũng có ba, mẹ con bảo chỉ có con nít hư mới bị ba bỏ rơi.-

Cả phòng lặng đi rồi vỡ òa.

Không ai ngờ một đứa trẻ lại có thể nói ra câu như vậy.

Ngây thơ nhưng cũng cực kỳ tổn thương.

Tôi hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để đè nén cơn giận đang dâng lên.

Tôi quay người, cúi xuống kiểm tra khắp người con xem có vết thương nào khác không.

Sau đó đứng dậy, tôi bước thẳng đến trước mặt thằng nhóc ngang ngược, lạnh giọng hỏi: - Vết cào trên cổ con bé là do cậu làm à?-

Thằng bé bị nuông chiều quen rồi, bình thường thì hống hách thật đấy nhưng đối diện với người lớn thì vẫn lúng túng.

Nó kéo nhẹ ống quần ba mình, nhưng chẳng nhận được phản ứng gì, nước mắt lập tức tuôn ra.