Tôi chẳng buồn nhìn đến người ba của thằng nhóc kia, cúi người nói với thằng nhóc: - Xin lỗi Nguyên Nguyên ngay lập tức.-
Thằng bé lườm tôi một cái: - Cháu không xin lỗi!-
Nó còn dùng khuỷu tay thúc mạnh vào tôi một cái rồi chạy vụt đi.
Tôi vươn tay tóm cổ áo nó, nhấc bổng lên như nhấc một con gà con.
- Ba cậu không dạy được thì để tôi dạy.- Tôi ngẩng đầu liếc lạnh về phía người đàn ông đang cau mặt kia.
Cô giáo bị khí thế của tôi làm cho lúng túng, định bước lên can ngăn nhưng lại bị ánh mắt của Họa Chiêu ép phải lùi lại.
Cô giáo: ??
- Cô dám động vào tôi thử coi! Cô biết mẹ tôi là ai không hả!- Thằng bé vùng vẫy đá loạn lên.
- Tôi không cần biết mẹ cậu là ai, hôm nay mà không xin lỗi thì đừng hòng đi đâu hết.-
Đúng lúc đó, một bóng hồng ập vào tầm mắt.
Tay tôi bỗng nhẹ bẫng.
Bốp!
Một cái tát bất ngờ giáng xuống.
Má tôi rát buốt.
Một người phụ nữ xinh đẹp từ tay tôi giật lấy thằng bé, ôm chặt lấy con rồi chỉ vào cô giáo quát ầm lên: - Các người trơ mắt nhìn con trai tôi bị con điên này nhấc lên như vậy à? Tôi sẽ kiện cái trường mẫu giáo này!-
Cô ta trừng mắt đầy căm tức nhìn tôi rồi kéo tay áo Họa Chiêu, gào lên: - Chồng à, báo cảnh sát đi!-
Trên má tôi lập tức sưng đỏ lên một vệt, nhói đau.
Hình như còn bị mấy viên đá lấp lánh trên móng tay cô ta rạch trúng.
Nguyên Nguyên thấy má tôi chảy máu, sợ đến khóc òa lên, ôm chặt lấy chân tôi run rẩy, nức nở nói: - Mẹ ơi con xin lỗi… Con xin lỗi mà… Tha lỗi cho con…-
Nghe con nức nở, tim tôi như bị ai bóp nghẹt.
Nhìn ba người đối diện, tôi thấy cả người như rơi vào hầm băng lạnh buốt.
Tuy chưa từng gặp cô ta nhưng từ khoảnh khắc cô ta bước vào, tôi đã biết cô ta là ai.
Chính là nữ chính - Giang Tô Tô.
Trên xe.
Tôi và con bé ngồi im lặng suốt dọc đường.
Mãi đến khi tôi đưa con tới cửa hàng McDonald’s mà con thích nhất và ngồi xuống ghế.
Nguyên Nguyên vẫn ôm chặt mảnh giấy lót khay, không nói một lời.
So với cái đau rát trên má, sự im lặng của con còn khiến tôi nhói lòng hơn.
Lúc nãy hiệu trưởng đã ra mặt hòa giải, chuyện coi như tạm ổn.
Trước khi đi, Giang Tô Tô còn la hét đòi tìm luật sư kiện nhà trẻ và kiện tôi.
Còn Họa Chiêu thì vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Nguyên Nguyên.
Tôi cố tình đứng chắn giữa ánh nhìn ấy và con gái.
Những năm qua tôi một mình nuôi con, dựa vào phần thưởng của hệ thống mà sống cũng không phải quá khổ.
Chỉ là trước vấn đề - thiếu vắng người cha- , tôi chưa từng tìm ra cách xử lý ổn thỏa.
Và hôm nay, quả b.o.m đó đã phát nổ.
Tôi nhớ tới thằng nhóc con nhà người ta, có đủ ba mẹ, lớn lên khỏe mạnh, tính cách ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Rõ ràng là được nuông chiều đến mức hư hỏng.
Cậu ta lại bằng tuổi Nguyên Nguyên...
Xem ra tôi đi chưa được bao lâu thì nữ chính đã lên sân khấu.
Lại còn nhanh chóng giành được trái tim mà tôi đã cố sưởi ấm suốt ba năm vẫn lạnh giá.
Với cô ta, anh ta cũng là vừa gặp đã yêu sao...
- Mẹ ơi…- Giọng con gái mềm mại kéo tôi trở về thực tại.
Một ly sữa dâu được đẩy đến trước mặt tôi.
- Mẹ uống đi.- Nguyên Nguyên mím môi, đuôi mắt đỏ hoe vì khóc, gương mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh mà đáng yêu.
- Chẳng phải mẹ rất thích món này sao?-
Tôi vốn không cho con ăn đồ lạnh, mỗi lần con có cơ hội nếm thử cũng chỉ dám l.i.ế.m từng chút một, chẳng nỡ ăn hết.
Giờ lại nhường hết cho tôi.
- Con muốn mẹ vui lên.- Con thì thầm: - Hôm nay là lỗi của con.-
- Nguyên Nguyên sai ở đâu?-
- Con đ.á.n.h chưa lại Họa Thiêm.- Con gái nhỏ siết chặt nắm tay: - Lần sau con nhất định không thua!-
Tôi bật cười trong nước mắt, xoa đầu con: - Mẹ cũng sai, đáng lẽ không nên bắt nó xin lỗi mà nên đập luôn m.ô.n.g nó!-
Nghĩ đến cảnh thằng nhóc kia bị đ.á.n.h như con heo con, Lê Nguyên Nguyên cuối cùng cũng nở nụ cười.
Hai mẹ con cùng ăn một phần combo trẻ em, vừa ăn vừa bàn kế hoạch cho lần đ.á.n.h nhau tiếp theo.
Chẳng hề hay biết, một chiếc xe sang đang đậu cách đó không xa.
Và từ nãy đến giờ… vẫn lặng lẽ bám theo cho tới tận dưới nhà chúng tôi.
Về đến nhà.
Tôi phải ôm lấy con gái nhỏ dỗ rất lâu, gần như đã kể sạch mấy chục câu chuyện trong túi, nó mới vừa thút thít vừa thiếp đi.
Ánh đèn mờ nhạt.
Tôi ngắm nhìn những đường nét thanh tú trên khuôn mặt con, càng lớn càng xinh đẹp.
Và càng lúc… càng giống gương mặt quá mức xuất sắc của người đó.
Ra đường cũng có người dúi danh thiếp, hỏi tôi có muốn cho bé đi làm người mẫu nhí không.
Chiều nay, đứng ngoài cửa, nhìn thấy Họa Chiêu và con bé đứng cạnh nhau, tim tôi suýt nữa nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.
Cảnh tượng điên cuồng trong đêm bốn năm trước ùa về như sóng dữ.
Hồi đại học, tôi phải lòng Họa Chiêu ngay từ lần đầu gặp.
Hôm đó là buổi liên hoan của câu lạc bộ, một đàn anh từng bị tôi từ chối nhiều lần nhân lúc chơi trò chơi, dựa vào tiếng cổ vũ ồn ào của đám bạn, ép tôi phải hôn anh ta.
Nếu không sẽ bị phạt uống rượu.
Tôi nói mình bị dị ứng cồn, không chơi nữa.
Cả đám liền cười lớn, chế giễu tôi không biết đùa, còn có người la lên: - Con gái mà nói không là có đấy!- rồi đẩy anh ta lại gần tôi.
Tôi lần đầu rơi vào cảnh như vậy, suýt nữa bật khóc, mà xung quanh toàn bạn bè của anh ta, chẳng một ai bênh vực tôi.
Đúng lúc ấy, một bàn tay mát lạnh kéo tôi ra khỏi đám đông, che chắn tôi lại phía sau.
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên bên tai: - Cô ấy không muốn, mấy người đang làm gì vậy?-
Đó là lần đầu tôi gặp Họa Chiêu.