Phòng bệnh VIP trong bệnh viện.
Họa Chiêu kể lại từng đoạn tình huống vừa xảy ra.
Hai người họ không rơi thẳng xuống đất mà đúng lúc ngã trúng một đống hàng hóa là quần áo cũ.
Vũng m.á.u dưới đất là của tên bắt cóc bị cảnh sát b.ắ.n c.h.ế.t tại chỗ, ngã thẳng xuống.
Họa Chiêu nắm lấy tay tôi, đưa tay còn lại vuốt nhẹ lên mặt tôi: - Anh đã hứa với em, nhất định sẽ bảo vệ con gái của chúng ta.-
- Nếu bên dưới không có đống quần áo kia thì sao? Nhảy xuống là mất mạng đấy.-
- Thì anh sẽ đi cùng Nguyên Nguyên.-
- Con bé sẽ sợ, ít nhất còn có ông bố vô dụng này bên cạnh.-
Tôi lập tức bịt miệng anh lại, không muốn nghe mấy lời dở hơi kiểu đó nữa.
Nhưng có một chuyện cứ day dứt trong lòng, nếu không được giải đáp, tôi biết mình cả đời này cũng không buông bỏ được.
- Tại sao anh lại chấp nhận mạo hiểm đến thế để bảo vệ Giang Tô Tô?-
Tại sao khi ấy lại cam tâm tình nguyện làm người gánh vác hậu quả cho cô ta?
Họa Chiêu nhìn tôi, ánh mắt thâm sâu đầy ẩn ý: - Bởi vì mạng của cô ta buộc chặt với mạng em. Cô ta còn sống, em mới còn sống.-
- Sao có thể chứ!- Tôi chưa từng nghe hệ thống nói về điều này.
- Ban đầu anh cũng không tin. Cho đến khi cô ta dễ dàng tìm ra em rồi còn dẫn anh đến tận nơi em đang trốn.-
- Ngay trước mặt anh, cô ta cứa một nhát lên tay mình.
Và anh tận mắt nhìn thấy, đúng vị trí đó trên tay em cũng lập tức hiện ra một vết cắt máu.-
Tôi sững người.
Nghĩ lại đúng là từng có mấy lần cơ thể mình xuất hiện vết thương lạ lùng chẳng rõ nguyên nhân.
- Nếu hôm đó kẻ điên kia định ôm cô ta cùng c.h.ế.t, mà cả em lẫn cô ta đều ở đó, anh thật sự không thể cứu được cả hai.-
Họa Chiêu ho nhẹ hai tiếng, rồi tiếp: - Anh chắc chắn sẽ theo phản xạ mà cứu em. Nhưng nếu cô ta c.h.ế.t hoặc bị thương, người chịu liên lụy chính là em.-
- Cô ta đúng là đáng sợ thật.-
- Mỗi lần muốn ép anh làm mấy chuyện anh không thích, cô ta lại tự hại mình, làm em bị thương theo, buộc anh phải nghe lời.-
Thì ra, suốt bao năm qua, Giang Tô Tô đã dùng cách đó để khống chế nam chính, bắt anh làm mọi việc theo ý cô ta.
- Cho đến khi anh lao theo con bé nhảy xuống, trong đầu như lóe lên một khoảng trắng xóa rồi nghe được một giọng nói tự xưng là hệ thống.-
Họa Chiêu kể, lúc anh phá vỡ sự kiểm soát của hệ thống thì mới biết toàn bộ sự thật.
Tất cả đều bắt nguồn từ một bug đầu tiên trong thế giới này mà hệ thống cố che giấu.
Giang Tô Tô với vai trò là nữ chính đã làm sụp đổ thiết lập nhân vật.
Trong thời gian du học, cô ta làm đủ trò điên rồ để chống lại sự sắp đặt của hệ thống.
Để che lấp bug này, hệ thống buộc phải mở khóa - gian lận- cho cô ta, ép nam chính là Họa Chiêu tiếp tục đi theo cô ta đến cùng.
- Lúc anh nhảy xuống cùng Nguyên Nguyên, mới hoàn toàn thoát khỏi sự thao túng ý chí cá nhân từ hệ thống, nên mới có thể nói ra hết mọi chuyện…-
Họa Chiêu kéo tay tôi lên môi, hôn nhẹ một cái.
- Giờ thì, anh không còn là nam chính của ai nữa.-
- Anh chỉ là Họa Chiêu của riêng mình em.-
Xem ra, chính là những hành động - vi phạm quy tắc- của chúng tôi hết lần này đến lần khác đã vô tình phá được xiềng xích của hệ thống.
Họa Chiêu như sực nhớ ra điều gì: - Thi Thi, anh nói là giả dụ thôi nhé, giả dụ lần này anh thật sự… có chuyện không may, em đừng để con gái chúng ta gọi người khác là ba nữa, không thì anh c.h.ế.t cũng không nhắm mắt đâu.-
- Tào lao!- Tôi vội bịt miệng anh lần nữa.
- Nguyên Nguyên chưa từng gọi ai là ba hết.-
- Còn cái thằng Vệ Vệ gì đó thì sao?-
Tôi ngớ người một lúc mới nhớ ra anh đang nói đến ai…
- Vệ Thừa chỉ là NPC do hệ thống cài vào để khiến anh rút lui.
Anh ấy xong việc là cao chạy xa bay.
Tôi với anh ấy chẳng liên quan gì nhau cả.-
Họa Chiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm.
- Vợ ơi, em giúp anh gọi bác sĩ được không?-
- Anh muốn sớm xuất viện…-
Tôi: …
Hai tuần sau, Họa Chiêu và Nguyên Nguyên đều xuất viện.
Dưới sự chăm sóc tận tình của chúng tôi, con bé cũng dần quên đi nỗi sợ khi đó.
Có lẽ vì lúc nguy hiểm nhất, Họa Chiêu đã ôm chặt lấy con nên bây giờ bé càng dính anh như keo.
Anh đi đâu, con bé theo đó, cứ như cái đuôi nhỏ lúc nào cũng quấn lấy ba nó.
Còn tôi thì đã rất lâu rồi không nghe thấy tiếng của hệ thống.
Có lẽ thế giới này đã thoát khỏi sự kiểm soát của nó, còn nó thì lại chạy sang một thế giới khác để tiếp tục tác oai tác quái.
Mà chúng tôi, cũng không còn bị ràng buộc bởi cốt truyện nữa.
Tôi là tôi.
Anh là anh.
Chúng tôi đều là chính mình, độc lập và tự do.
Giang Tô Tô sau khi trốn ra nước ngoài, mất đi sự bảo hộ của nhà họ Họa, lập tức bị đám kẻ thù từng đắc tội trước đây lần lượt tìm tới.
Cuộc sống của cô ta rơi vào cảnh khốn đốn.
Cô ta đi quá vội, không mang theo con trai.
Nửa năm sau.
Trong một buổi hoạt động từ thiện tại viện phúc lợi, chúng tôi bắt gặp Họa Thiêm đang trốn trong góc.
Họa Chiêu và Giang Tô Tô chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, chưa từng có quan hệ thật sự.
Ba mẹ ruột của đứa trẻ không thể tiếp tục thực hiện quyền nuôi dưỡng nên Họa Thiêm bị đưa vào viện mồ côi.
Vừa trông thấy chúng tôi, mắt nó sáng lên một thoáng rồi lại vụt tắt ngay.
Tôi bước tới, hỏi nó có muốn theo chúng tôi về nhà không.
Cậu bé mập mạp, kiêu căng năm nào giờ đã biến mất, chỉ còn lại một đứa nhỏ nhếch nhác, đáng thương.
Nó ngẩng đầu lên, bất ngờ ôm lấy eo tôi, bật khóc nức nở: - Dì ơi, cháu là đứa trẻ xấu đúng không?-
Nước mắt của nó nóng hổi, thiêu đốt lòng người.
- Vì vậy nên mẹ cháu mới không cần cháu, đúng không?-
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những lời xúi giục đầy độc hại của Giang Tô Tô ngày trước cuối cùng lại quay về rơi trúng lên chính đứa con cô ta bỏ rơi.
Tôi nghẹn lời, vị đắng lan ra nơi đầu lưỡi.
Tôi quay sang hỏi Họa Chiêu, liệu có thể đưa nó về nhà không.
Họa Chiêu nhìn sang con gái: - Nguyên Nguyên, con nghĩ sao?-
Nguyên Nguyên gật đầu thật mạnh: - Được ạ, con lại có thêm một tiểu đệ nữa rồi!-
Họa Thiêm ngại ngùng hỏi: - Cậu có thể dạy tớ đ.á.n.h nhau không? Tớ cũng muốn học.-
Nguyên Nguyên đập tay lên ngực: - Không thành vấn đề! Nhưng cậu phải gọi tớ là đại ca cái đã.-
- Đại ca!-
- He he!-
Tôi: Chồng à… chuyện này thật sự ổn chứ… sao em cảm thấy con gái mình sắp thành đầu gấu học đường rồi…
Họa Chiêu mỉm cười: - Anh lại thấy con bé có khí thế y hệt ai đó ngày xưa, ép cưới anh bằng vũ lực đấy thôi.-
Tôi: …
Tối hôm đó.
Tôi lập tức thực hành, cho anh biết thế nào mới thật sự là - nữ vương ép cưới- .
Phòng mở điều hòa lạnh, nhưng da thịt lại nóng bỏng, ẩm ướt.
Tôi dùng cà vạt trói hai tay Họa Chiêu, ép chúng lên đỉnh đầu anh.
Sau đó bắt đầu làm càn, mặc sức chi phối.
Khiến từng bó cơ trên cơ thể anh, từng nhịp chuyển động, đều hoàn toàn bị tôi khống chế.
Tôi chạm đến chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của anh, nhếch môi cười lạnh: - Sao còn luyến tiếc nhẫn cưới với Giang Tô Tô thế?-
Tôi cố gắng tháo nhẫn ra định ném đi, nhưng lại bị anh giữ tay lại.
- Thi Thi, đây là chiếc nhẫn em đã vứt, anh đi tìm về rồi.-
Họa Chiêu c.ắ.n lấy chiếc nhẫn, đầu lưỡi chạm vào hai chữ - SS- khắc bên trong.
Phải rồi! Thi Thi…
Bị gọi là - Lê Xuân Hoa- suốt bốn năm, tôi suýt quên mất tên thật của mình.
- Vợ ơi, anh có thể xin phần thưởng không?-
Họa Chiêu vẫn không quên chuyện Vệ Thừa cố ý nhắc tới - phần thưởng- trước kia, cứ hay lấy ra trêu tôi trên giường.
- Không được, chịu đựng đi.-
- Vợ ơi… tha cho anh đi…-
- Vậy thì phải nói cho em biết, tại sao trước đây mỗi lần xong việc, anh lại đi hút t.h.u.ố.c một mình?-
Ánh mắt anh lảng tránh.
Tôi bóp cằm anh, kéo mặt về lại đối diện.
- Khi đó có một giọng nói cứ lặp đi lặp lại, nói em chỉ thích cơ thể anh, chỉ coi anh là bạn giường…-
Tôi dở khóc dở cười.
Sau đó kể cho anh nghe, tôi đã yêu anh từ những điều nhỏ nhặt như thế nào.
Chỉ là khi anh nghe đến chuyện tôi đi học ở lớp ba giáo, lại chớp mắt khó hiểu.
Hóa ra anh đâu biết gì về chuyện tôi tự học.
Nghe nói ở đó từng có kẻ biến thái rình trộm nên anh nhờ người dẹp luôn.
Tôi vùi mặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh, cười đến run cả người.
Đúng là nam chính thật sự.
Họa Chiêu vốn dĩ đã là một người tuyệt vời.
Bị tôi trêu đến mức đuôi mắt đỏ ửng, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào.
Yết hầu anh lăn mạnh, hô hấp cũng dồn dập hơn.
Mồ hôi không ngừng rơi, thấm ướt tấm chăn lụa bên dưới.
Tôi nghịch đủ rồi, nằm đè lên n.g.ự.c anh, nhìn một giọt mồ hôi lăn từ cằm anh xuống.
Không kiềm được, ngẩng đầu l.i.ế.m lấy.
- Mặn thật đấy.-
Lồng n.g.ự.c dưới mặt tôi căng chặt lại, cứng như đá.
Tôi cố tình phá rối nhịp độ của anh, giữ lại khoái cảm đang lên đến đỉnh.
Cho đến khi anh bắt đầu nói mê: - Bảo bối… Vợ ơi… Nữ vương đại nhân…-
Lúc ấy tôi mới chịu buông tay.
- Anh làm bẩn em rồi.-
- Để anh đích thân tắm rửa sạch sẽ cho em, trong ngoài đều sạch bóng.-
Lại là một trận cuồng loạn.
Tôi mệt đến nỗi không nhấc nổi tay, được Họa Chiêu bế vào phòng tắm để làm sạch.
Từng lỗ chân lông đều lười biếng thở dốc.
Tôi đưa tay chạm vào môi anh, nghịch nghịch chiếc răng nanh sắc bén.
- Anh là ch.ó à? Suốt ngày c.ắ.n người.-
Anh áp sát môi tôi, cãi bướng: - Là chó. Nhưng là con ch.ó không nỡ c.ắ.n em.-
Tôi túm tóc anh, kéo giãn khoảng cách: - Để xem, con ch.ó này có đủ dữ không?-
Vừa dứt lời, tiếng nước vang lên ào ào.
Ánh mắt Họa Chiêu lúc này tối tăm, sâu không thấy đáy.
Sáng hôm sau.
Tôi mệt đến mức không mở nổi mắt.
Chỉ nghe loáng thoáng tiếng Họa Chiêu ở cửa đang đùa với con gái: - Nguyên Nguyên, nói cho ba nghe nào, con có muốn có một em trai không?-
- Em trai là gì ạ?-
- Là khi bụng mẹ phồng lên rồi sinh ra một em bé nhỏ xíu.-
Tôi nhớ lại cảnh đêm qua, lúc Họa Chiêu lên đến cực điểm, tôi có kêu dừng mà anh không dừng lại được, cuối cùng ăn no đến mức bụng căng tròn.
Cơn giận bốc lên não.
Tôi giật lấy cái gối, quăng mạnh ra cửa: - Nó không muốn! Muốn đẻ thì tự anh đẻ đi!-
-HẾT-