Anh Chỉ Là Nam Chính Của Mình Em

Chương 12



Trước ngày hôm qua, tôi vẫn còn ôm hy vọng Họa Chiêu có thể thoát khỏi sự chi phối của hệ thống.

Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn tuân theo thiết lập nhân vật nam chính, đặt nữ chính lên hàng đầu.

Dù cho con gái có thể vì thế mà mất mạng.

Tôi không trách anh ta được. 

Nhưng cũng chẳng thể tha thứ cho anh ta.

Anh ta muốn nắm tay tôi, bị tôi né tránh.

Cuối cùng anh ta chỉ thở dài: - Lát nữa để anh ra đàm phán, em cứ ở lại trong xe.-

Tôi cười lạnh: - Họa Chiêu, tôi mới là mẹ của đứa bé đấy.-

- Tin anh đi, anh sẽ không để Nguyên Nguyên gặp nguy hiểm.-

- Anh nghĩ tôi còn có thể tin anh sao?-

Xe dừng ở một bến tàu bỏ hoang.

Những thùng container nằm rải rác ngổn ngang khắp nơi.

Từ xa, tôi thấy một người đàn ông đứng trên giàn giáo cao khoảng ba tầng.

Một đứa trẻ đang tựa vào lan can, mắt nhắm nghiền.

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Cả mũi và miệng đều nghẹn cứng, không thở nổi.

- Nguyên Nguyên!-

Con bé nghe thấy tiếng tôi, cố gắng mở mắt ra, yếu ớt nở một nụ cười như muốn nói mẹ đừng lo.

Trên người không thấy vết thương rõ ràng, nhưng đôi môi nứt nẻ đến mức bật máu. 

Không biết đã bị phơi nắng bao lâu, bao lâu rồi chưa được uống nước…

Tôi cuống đến phát điên, nếu không bị Họa Chiêu giữ chặt thì có khi tôi đã lao lên rồi.

Cảnh sát đã vây kín hiện trường.

Chúng tôi chỉ cần giữ ổn định tâm lý tên bắt cóc, đợi tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa vào vị trí.

Tôi từng bước tiến lại gần.

Tên bắt cóc gầy đến cong người, cánh tay chi chít vết tiêm chích, đôi mắt đục ngầu, đầu tóc bù xù bẩn thỉu.

Hai mắt đỏ ngầu, anh ta gào lên: - Con tiện nhân Giang Tô Tô đâu rồi?!-

Họa Chiêu: - Cô ta không đến được. Cô ấy đổ bệnh rồi.-

- Nó không dám gặp tao thì có!-

- Tao thành ra thế này, tất cả đều do nó!-

- Là nó rủ tao chơi thử, rồi ôm hết tiền bỏ trốn về nước, còn leo lên đầu Họa gia!-

- Tại sao tao vẫn còn mắc kẹt dưới địa ngục này, còn nó thì được sống trên thiên đường?!-

Tôi chợt nhận ra, anh ta có lẽ chưa biết đến sự tồn tại của Họa Thiêm.

Để kéo dài thời gian cho cảnh sát, tôi lên tiếng: - Anh biết vì sao cô ta phải bỏ trốn không?-

- Còn không phải để lấy anh ta sao!-

Anh ta quay sang Họa Chiêu, giơ ngón giữa cười nhạo: - Cái loại ham hư vinh rẻ tiền như cô ta.-

- Cô ta có t.h.a.i rồi. Đứa con là của anh.-

Tôi ra hiệu bằng tay ra sau lưng cho Họa Chiêu: - Là đứa bé mà hôm qua anh ra lệnh ném khỏi xe đấy.-

- Không thể nào!-

Anh ta hét như phát điên.

- Cô ta bụng to như thế, sao có thể cưới được vào nhà giàu? Hay anh cam tâm làm bố kế, nuốt nhục cưới cái thứ rác rưởi đó?!-

Họa Chiêu im lặng.

Thật ra tôi cũng muốn biết…

Tại sao anh lại đồng ý chấp nhận tất cả những điều này?

Tôi rời xa anh là do hệ thống siết chặt mạng sống của tôi, tôi buộc phải nghe theo.

Còn anh thì sao? Chỉ là vì vai nam chính ép buộc ư?

Dù vai diễn có sụp đổ thì cũng không đến mức phải l.i.ế.m mặt khom lưng thế này chứ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Đứa bé giờ sao rồi…-

Tên bắt cóc lần đầu để lộ vẻ chần chừ.

- Thương tích đầy mình, nhưng đã được điều trị.-  Tôi đáp thành thật.

Thấy anh ta có vẻ mềm lòng, tôi vội nói tiếp: - Họa Thiêm vì con gái tôi mới đuổi theo xe của anh, bọn trẻ từng là bạn học.-

- Giờ tiền cũng đã chuẩn bị xong rồi.-

- Anh có thể thả con gái tôi trước được không? Nó vô tội mà.-

Tên đó cúi nhìn Nguyên Nguyên giờ đã bất tỉnh.

Anh ta lẩm bẩm gì đó trong miệng.

Đột nhiên điện thoại reo lên.

Anh ta lôi ra xem tin nhắn, chỉ nhìn lướt một cái rồi bật cười như điên.

Anh ta ném điện thoại xuống, trên màn hình chỉ có vài chữ và một tấm hình.

[Đừng bao giờ gặp lại. Đồ ngu.]

Tấm ảnh là vé máy bay.

- Không phải các người nói cô ta bệnh không đi được sao?-

- Cô ta rõ ràng khỏe mạnh, còn chạy trốn nữa kìa…-

Anh ta quay phắt sang nhìn Họa Chiêu.

Tôi lập tức cảnh giác, nhưng không kịp ngăn cản.

Anh ta túm lấy Nguyên Nguyên, nhấc bổng lên không trung, nhe răng cười đầy điên loạn: - Tao ghét nhất là bị lừa đấy.-

Rồi… buông tay.

- Không được!!!-

Một bóng người vọt ra như tia chớp.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Họa Chiêu lao theo con bé và nhảy xuống.

- Họa Chiêu!-

Tôi không nhớ mình xuống dưới bằng cách nào.

Tai ù đi, đầu quay cuồng, chân bước bấp bênh.

Từ xa, tôi thấy một vũng m.á.u đen đậm loang lổ dưới chân giàn giáo.

Một thân thể nát bét, m.á.u thịt be bét, não văng tung tóe.

Tôi quỳ sụp xuống, nôn khan liên tục.

Không thể nào.

Không thể là họ được.

Hệ thống! Mau nói gì đi! Hệ thống!!!

Anh ấy không phải là nam chính sao?

Sao có thể c.h.ế.t ở đây được?

Một vài nhân viên y tế băng qua bên cạnh tôi, mang theo cáng cứu thương.

Tôi cố gắng đứng dậy, từng bước tiến gần…

Đột nhiên.

Một bàn tay nắm lấy cổ tay tôi.

Toàn thân tôi chấn động.

Cúi đầu nhìn, là Họa Chiêu.

Anh nằm trên cáng, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt: - Em định đi đâu thế?-

Tôi quay đầu nhìn vũng m.á.u đằng kia rồi lại nhìn anh.

Lúc này, cuối cùng tôi cũng thấy con gái đang nằm trên một cái cáng khác, bình an vô sự.

Trái tim tôi, từng chút, từng chút hạ xuống.

Y tá hỏi:  - Chị là người nhà anh ấy à? Mau lên xe, đừng chậm trễ nữa.-

Tôi theo phản xạ gật đầu.

- … Là người nhà.-