Ảnh Đế Bị Tôi Khui Scandal
Tôi nói, tôi sẽ ly hôn với Lưu Khả Nhi.
Tôi nói, tôi sẽ rời khỏi làng giải trí, tôi sẽ đợi anh.
Nhưng tôi không ngờ, tôi không đợi được Đông Diệc, mà lại đợi được tử vong.
Ngoại truyện 3 [ Đông Diệc]
Tôi không yêu Giang Dạ, tôi chỉ yêu quyền lực, chỉ yêu tiền.
Ở bên cậu ta, chỉ để xả hết sự bất mãn trong lòng.
Vợ tôi là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, dù cô ấy rất có sức hút, nhưng lại gây cho tôi rất nhiều áp lực.
Tôi đến ở rể nhà cô ấy.
Trong ngôi nhà này, tôi cảm thấy ngột ngạt.
Chỉ khi ở bên Giang Dạ, tôi mới cảm thấy tự do một chút.
Nhưng Giang Dạ, thằng ngốc đó nói gì?
Cậu ta muốn ly hôn, lại còn muốn đợi tôi?
Thật sự quá buồn cười.
Ban đầu tôi định sẽ lạnh nhạt với cậu ta vài ngày, rồi mới nói chia tay, nhưng không ngờ cậu ta lại chêc.
Để tránh việc giữa tôi và cậu ta bị lộ, tôi đã mua chuộc pháp y Trương Phi.
Nhưng Trương Phi nhận tiền rồi lại làm hỏng chuyện.
Cuối cùng, vợ tôi cũng biết sự thật.
Tôi cũng bị đuổi ra khỏi nhà, cả đời sống trong nghèo khổ, cho đến khi chêc.
Ngoại truyện 4 [ Nghệ Sĩ Hàng Đầu Bí Ẩn]
Tôi tên là Lâm Mịch, mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng.
Hôm đó, tôi vô tình vào phòng livestream của Tưởng Miêu Miêu.
Ban đầu, tôi còn nghi ngờ cô ấy.
Nhưng dần dần, khi nghe cô ấy nói chuyện, tôi nhận ra cô ấy thực sự có tài năng.
Nhờ có cô ấy, tôi tìm được cách để cải thiện tình trạng của mình, làm theo những gì cô ấy chỉ.
Dần dần, tôi phát hiện mình bắt đầu có thể ngủ ngon.
Tôi cũng không còn lo âu nhiều nữa.
Tôi rất biết ơn cô ấy.
Nhưng khi cô ấy bị vu tội giêc người và bị cả mạng xã hội quay lưng, tài khoản chính thức của tôi lại bị khóa.
Tôi hoàn toàn không thể lên tiếng giúp cô ấy.
Tôi chỉ có thể dùng tài khoản phụ, thức trắng đêm để battle với đám giang cư mận.
Cuối cùng, tôi cũng thắng, nhờ nỗ lực của mình, ngày càng có nhiều người xin lỗi cô ấy.
Tôi rất vui, còn lén gửi một tin nhắn động viên cô ấy.
Tôi còn tìm cách lấy cho cô ấy nhiều tài nguyên, thấy cô ấy từng bước phát triển, tôi thật sự cảm thấy rất vui.
Cô ấy xuất bản sách, tôi đã đọc hết.
Mỗi lần livestream, tôi đều theo dõi.
Càng tìm hiểu sâu hơn, tôi nhận ra mình bắt đầu thích cô ấy.
Để không làm cô ấy cảm thấy bất ngờ, tôi quyết định trước hết đến gặp cô ấy, bàn chuyện hợp tác.
Rồi nói chuyện khác sau.
Nhưng tôi không ngờ, hôm đó khi vừa xuống xe, tôi đã thấy cô ấy bị tấn công.
Tôi đã không thể cứu cô ấy.
Cô ấy bị cuốn vào gầm xe, rơi vào hôn mê sâu, khi tỉnh lại, cô ấy như biến thành một người khác.
Cô ấy không còn tự tin như trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cô ấy không còn thú vị như trước.
Tôi biết, đó không phải là cô ấy nữa.
Nhưng để giúp cô ấy vượt qua, tôi vẫn cố gắng kiềm chế cơn tò mò, ở lại bên cạnh cô ấy cho đến khi cô ấy hồi phục xuất viện.
Ngày Tưởng Miêu Miêu xuất viện, một giọng nói lạ lẫm xuất hiện trong đầu tôi.
Nó nói, nó là hệ thống.
Nó nói, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, nó sẽ giúp tôi thực hiện bất kỳ điều ước nào.
Tôi không hề do dự, tôi nói, tôi muốn tìm cô ấy.
Tìm lại Tưởng Miêu Miêu thật sự.
Dù có phải mất cả đời.
Ngoại truyện 5 [ Tưởng Miêu Miêu]
Tôi là Tưởng Miêu Miêu, khi trở lại thế giới cũ, tôi thích nghi rất nhanh.
Tôi tiếp tục nghiên cứu về thảo dược.
Cho đến ngày hôm đó, khi lên núi hái thuốc, tôi nhặt được một người đàn ông đang hôn mê.
Người đàn ông này mặc quần áo của thời hiện đại.
Điều quan trọng nhất là—anh ta trông không khác gì người tôi đã gặp trước khi rời đi.
Việc đầu tiên anh ta làm sau khi tỉnh lại không phải là tự giới thiệu.
Mà là… ôm tôi.
Ôm tôi.
Ôm tôi!!
Tôi vội vàng đẩy anh ta ra, nhảy bật ra xa: "Anh làm gì vậy?"
"Tôi là Lâm Mịch. Tôi đã tìm em rất lâu, cuối cùng cũng tìm thấy rồi."
Lâm Mịch nhìn tôi, trong mắt chất chứa những cảm xúc tôi không thể hiểu nổi.
Tựa như thâm tình, lại như bao nhiêu cay đắng cuối cùng đã qua.
Tôi mơ hồ: "Tôi không quen anh, anh tìm tôi làm gì?"
Hơn nữa, sao anh còn có thể tìm đến thế giới này?!
Quá hoang đường, thật sự quá hoang đường!
"Không sao, sau này tôi sẽ từ từ nói cho em biết."
Lời anh nói khiến tôi sững sờ: "Anh không định rời đi sao?"
Lâm Mịch không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn tôi bằng ánh mắt nóng rực.
Chỉ một ánh mắt, tôi đã có được đáp án.
Thôi được, ở lại thì ở lại.
Dù sao tôi cũng chỉ có một mình, hơi chán.
Từ đó, cuộc sống yên bình trong Dược cốc của tôi bắt đầu trở nên hỗn loạn.
Lại một lần nữa, tôi thấy anh ta giật lấy thảo dược trong tay tôi, chủ động thử độc thay tôi rồi hôn mê.
Tôi nhíu mày: "Thảo dược này… ngon thế cơ à?"
Lâm Mịch không mở nổi mắt, nhưng năm giác quan vẫn còn.
Nghe câu này, anh không nhịn được mà gào thét trong lòng.
Ngon không phải là thảo dược, mà là—
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Thôi thôi, bỏ đi.
Con đường theo đuổi vợ còn dài, lâu bao nhiêu cũng chẳng sao.
Anh cam tâm tình nguyện!
(HẾT)