Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 107: Cô đùa, anh cười



Trò chơi thác nước mạo hiểm nhẹ nhàng hơn nhiều so với trò tàu lượn, chỉ có hai đoạn dốc xuống khá kí.ch thí.ch.

Ôn Thời ngồi ở phía sau, khi trượt qua dốc lớn đầu tiên, cô hét lên phấn khích, rồi trở nên cực kỳ vui vẻ: "Ôi, trò này kí.ch thí.ch thật đấy! Tôi hối hận vì đã ngồi sau rồi!"

Giang Trì Ấp quay lại nhìn cô vui vẻ, mỉm cười: "Chúng ta có thể chơi lại lần nữa nếu em muốn."

"Nếu là một mình tôi thì thôi." Nếu thật sự một mình chơi lại lần nữa, Ôn Thời vẫn có chút sợ. 

Giang Trì Ấp cười nhìn cô, nói “Anh sẽ đi cùng em”

“Thật sao!” Ôn Thời kích động nói: “Vậy lát nữa chúng ta chơi lại một lần!”

[“Anh sẽ đi cùng em” – câu nói của Giang Trì Ấp thật là ngọt ngào!]  

[Tôi cảm thấy giờ Ấp ca ngày càng giỏi trong việc thả thính rồi đấy.]  

[Nhìn cái cách Ôn Thời vui mừng kìa, có khi bị sói bắt đi mà còn không biết.]  

[Điều gì khiến chú cún con hóa thân thành sói đây, nói to lên cho tôi nghe xem nào!]  

[Hai người này đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết nhỉ!]  

So với không khí vui vẻ trong bình luận, Dịch Hàn lại đang cảm thấy chán nản vô cùng.  

Tại sao? Tại sao tính cách của Ôn Thời lại là cô bé ngốc đáng yêu cơ chứ? Người ta nói “tướng do tâm sinh,” thế nhưng điều này chẳng đúng gì với cô ta cả! Cậu thề sẽ ăn chay ba năm, chỉ để cầu mong một linh hồn thật sự của một "chị đại" nhập vào cô ấy!

Khi chuyến đầu tiên kết thúc, Ôn Thời được bọc kỹ trong áo mưa nên hầu như không bị ướt. Sau khi lau qua người, cô lại cùng Giang Trì Ấp trở về điểm xuất phát để chơi tiếp. Dịch Hàn không theo họ, cậu ta cảm thấy quá tổn thương và tạm thời không muốn nhìn thấy mặt Ôn Thời.

Ngồi ở hàng đầu tiên, Ôn Thời càng thấy trò này thú vị hơn, cô hò hét như một đứa trẻ con. Khi dòng nước tạt qua, cô ríu rít nói chuyện với Giang Trì Ấp. Cô còn hướng về phía máy quay nói lớn với đạo diễn: "Tôi đã hiểu lầm ông rồi, đạo diễn ơi! Trò này thực sự rất vui! Thế nên, ông cứ chơi trò tháp rơi tự do của mình đi nhé." Cuối câu cô không quên cười lớn kiểu phản diện ba tiếng "ha ha ha."

Giang Trì Ấp bật cười vì câu nói của cô, còn khán giả thì cười không ngớt, liên tục @ vào đạo diễn trong bình luận.

Sau khi chơi xong lần này, Ôn Thời bị ướt một chút. Nhân viên chương trình liền đưa cho cô một chiếc khăn lớn rồi đẩy cô vào phòng sấy khô. Giang Trì Ấp cũng được chăm sóc như vậy, cả hai đứng cạnh nhau trong phòng máy sấy rộng rãi.

Ôn Thời khẽ hắng giọng, Giang Trì Ấp lập tức hỏi: “Em không thoải mái à?”

“Không, chỉ là hét to quá nên cổ họng hơi rát thôi.” Ôn Thời cười, trong lòng thầm nghĩ: [Sao anh ấy lại lo lắng thế nhỉ, làm như em yếu đuối lắm vậy!]

Giang Trì Ấp cũng cười, chỉ vào tóc cô: “Em lau tóc đi.”

Ôn Thời sờ lên mái tóc ướt của mình, lấy khăn lau loạn xạ, khiến tóc cô rối tung lên. Giang Trì Ấp nhìn không chịu nổi, bèn đưa tay chỉnh lại cho cô.

“Làm gì thế?” Ôn Thời né tránh tay anh, nhăn mặt: “Đừng làm rối kiểu tóc của em.”

Giang Trì Ấp thầm cười thầm, nếu cái cô gọi là kiểu tóc là một cái tổ quạ thì anh cũng đành chấp nhận vậy.

Máy sấy hoạt động rất tốt, hai người nhanh chóng khô ráo hoàn toàn. Tuy nhiên, Giang Trì Ấp vẫn không yên tâm, bèn vào cửa hàng gần đó mua hai bộ quần áo thể thao cho cả hai thay.

Khi họ mặc đồ giống nhau bước ra từ phòng thay đồ, bình luận ngay lập tức tràn ngập tiếng “tặc lưỡi.”

[Giang Trì Ấp thật là thâm hiểm, lừa Ôn Thời mặc đồ đôi cùng anh ấy!]

Thực ra Giang Trì Ấp không hề có ý nghĩ đó, nhưng Ôn Thời khi nhìn vào gương thấy mình và Giang Trì Ấp mặc đồ giống nhau lại cảm thấy hơi kỳ quặc. Chỉ có hai người họ mặc đồ như thế, liệu có quá nổi bật không nhỉ? Họ sẽ không nghĩ đây là đồ đôi chứ?

Giang Trì Ấp nghe được suy nghĩ trong lòng cô, ngước lên nhìn cô một cái, có chút ngạc nhiên, thì ra cô cũng không hoàn toàn “đầu gỗ” như anh nghĩ.

Anh cố tình hỏi: “Sao vậy, có vấn đề gì với quần áo à?”

“Không, không có gì.” Ôn Thời lắc đầu.

Chuyện này mà nói ra thì thật xấu hổ, người ta nghĩ gì thì cứ để họ nghĩ, dù sao cô cũng không mất đi một miếng thịt nào.

“Đi chơi trò khác nhé.” Giang Trì Ấp đút tay vào túi, cười nhìn cô.

Ôn Thời gật đầu: “Đi thôi!”

Hai người cùng đi tới khu vực xe điện đụng, nhưng lại chẳng gặp ai.

“Chơi cái này mà có hai người thì có gì vui chứ.” Ôn Thời nhìn sân chơi trống không, có chút thất vọng.

Giang Trì Ấp liếc nhìn về phía các nhân viên đoàn làm phim: “Mọi người cũng ra chơi cho thoải mái đi?”

Chơi hai người thì quả thực không có hiệu quả chương trình. Các nhân viên bàn bạc với nhau rồi quyết định cho sáu người, ngoại trừ quay phim cùng tham gia cùng. Lúc này, khu vực mới trở nên nhộn nhịp hơn.

“Để tôi cho mọi người thấy kỹ năng lái xe của tôi!” Ôn Thời ngồi lên xe điện đụng, hô lớn về phía mọi người.

Ban đầu, các nhân viên còn hơi ngượng ngùng, nhưng không thể không bị sự tự nhiên của Ôn Thời kéo theo. Cô lái xe điện như thể đang đánh trận, liên tục lao vào các xe khác, khiến họ la hét không ngừng.

Thấy cô chơi vui vẻ như vậy, mọi người dần dần thoải mái hơn, chẳng mấy chốc sân chơi tràn ngập tiếng la hét và tiếng cười.

Thậm chí, họ còn vây kín Ôn Thời ở giữa, khiến cô tức giận hét lớn: “Mấy người chơi xấu quá!”

Cuối cùng, Giang Trì Ấp phải lao vào giải vây cho cô.

Ôn Thời tìm được một khe hở để chạy thoát, ngay lập tức cô bắt đầu "trả thù" điên cuồng các nhân viên, khiến sân chơi lại rộn lên tiếng la hét mới.

Các nhân viên bị cô tông trúng đến chóng cả mặt, còn cô thì như một con ngựa hoang thoát cương, chơi đùa vui vẻ nhất.

Một nhân viên quay sang hét với Giang Trì Ấp: “Giang láo sư, anh quản cô ấy đi chứ!”

Giang Trì Ấp chẳng hề tham gia, anh đậu xe một bên, cười nhìn cô nghịch ngợm. Khi bị gọi tên, anh chỉ nhún vai, tặng họ một ánh mắt bất lực.

Nhân viên vừa gọi lại khiến Ôn Thời chú ý. Cô phát hiện anh nãy giờ toàn trốn làm biếng, liền hét to một tiếng rồi trực tiếp lái xe lao thẳng về phía anh.

Ngay sau đó, Giang Trì Ấp đã cho cô thấy kỹ thuật lái xe thực sự là như thế nào. Anh điều khiển xe một cách linh hoạt, quay vòng đẹp mắt, khiến cô không tài nào đụng trúng xe anh, ngược lại còn bị anh tông cho hoa mắt chóng mặt.

Sau một hồi la hét, cuối cùng cô cũng chơi chán, giơ tay đầu hàng: “Đủ rồi, đủ rồi, thêm nữa tôi nôn mất!”

Lúc này Giang Trì Ấp mới dừng xe, liếc nhìn cô: “Còn muốn đụng anh nữa không?”

Ôn Thời hừ một tiếng với anh, mắt cô hơi nheo lại, nhân lúc anh không để ý, cô bất ngờ quay xe, cuối cùng cũng đụng trúng anh.

Giang Trì Ấp cười thầm trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn phải làm bộ ngạc nhiên: “Em chơi ăn gian rồi!”

“Chưa nghe câu binh bất yếm trá à?” Ôn Thời đắc ý lè lưỡi trêu anh.

Nụ cười trên mặt Giang Trì Ấp cuối cùng cũng không giữ được nữa, anh bật cười, ánh mắt tràn đầy yêu chiều.

[Anh ấy cưng chiều quá, quá ngọt rồi!]

[Ôn Thời ngốc nghếch này căn bản không nhận ra Giang Trì Ấp đang chiều chuộng cô ấy.]

[Tôi làm fan của Giang Trì Ấp bao năm nay, chưa từng thấy anh ấy dịu dàng thế này, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt!]

[Haha, gần đây tôi thích nhất là xem fan của Giang Trì Ấp bị choáng váng.]

[Fan của Giang Trì Ấp: Rốt cuộc anh còn bao nhiêu điều mà chúng tôi chưa biết đây!]

[Haha, tôi vốn không hay cười đâu, trừ khi nhịn không nổi...]


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com