Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 108: Hiệu ứng cánh bướm?



Khi đến khu vực tàu lửa mini, Ôn Thời và Giang Trì Ấp gặp Bạch Lê ngay tại cổng.

Bạch Lê nhìn hai người trong bộ quần áo cùng kiểu dáng, không biết nói gì nữa.

Trước đây, cô còn lo lắng khi đứng cạnh họ, bản thân sẽ trở nên kém sắc, càng trở nên mờ nhạt.

Nhưng bây giờ cô lại lo lắng mình sẽ trở thành chiếc bóng đèn quá sáng, làm chói mắt khán giả mất!

Cô đúng là không nên đến đây sớm như vậy, thực ra ngay từ đầu cô không nên chọn tàu lửa mini, giờ cô thà chọn nhảy tự do còn hơn!

“Chị Bạch!” 

Bạch Lê muốn rời đi cũng không kịp nữa, Ôn Thời đã nhìn thấy cô và bước về phía cô.

Cô chỉ còn cách mỉm cười, chào Ôn Thời và gọi Giang Trì Ấp: “Giang lão sư.”

Giang Trì Ấp khẽ gật đầu với cô.

Ôn Thời nhìn hai người họ khá xa cách với nhau, trong lòng có chút bồn chồn khó hiểu. Nếu không phải do cô là con bướm vỗ cánh làm xáo trộn, có lẽ giờ này họ đã ngọt ngào bên nhau rồi.

Con bướm vỗ cánh? Cô đang nói đến hiệu ứng cánh bướm sao?

Giang Trì Ấp khẽ nhíu mày, chẳng lẽ cô nghĩ rằng vì cô mà anh không đến với Bạch Lê?

Thế này là sao đây?

Bất kể cô nghĩ gì, Giang Trì Ấp biết rõ rằng, cho dù không Ôn lão sư Thời, anh cũng không thể có cảm tình với Bạch Lê. Anh thậm chí còn chưa bao giờ để ý kỹ xem đối phương trông như thế nào!

Nhưng dường như anh cũng chưa từng nói điều này cho cô biết.

Sau khi chào hỏi xong, cả ba người lên tàu lửa mini.

Nhưng kết quả không như họ nghĩ, tàu lửa mini không phải là tàu du lịch tham quan, mà là phiên bản nhẹ của tàu lượn siêu tốc, tốc độ không nhanh lắm nhưng có những khúc cua rất gắt, thậm chí còn có đoạn chạy qua các hầm mỏ tối om.

Ngồi trên chiếc tàu lửa kiểu dáng như xe mỏ, cảm giác trải nghiệm rất chân thực, vừa thú vị vừa kí.ch thí.ch. Chạy hết một vòng, Ôn Thời còn muốn chơi thêm một vòng nữa.

Tuy nhiên, điểm cuối cách điểm xuất phát xa hàng vạn dặm, Ôn Thời đã đi đến mỏi chân, cuối cùng đành từ bỏ.

“Mọi người còn trò chơi nào chưa hoàn thành không?” Ôn Thời đã hoàn thành hết các trò chơi của mình nên hỏi hai người kia.

Giang Trì Ấp đáp: “Còn đu quay lớn.”

“Em... em cũng còn đu quay lớn.” Bạch Lê cười có vẻ hơi gượng gạo.

Ôn Thời cười đầy vẻ thích thú: “Vậy hai người đi nhanh đi, tôi sẽ đợi ở điểm tập kết!”

Cô vừa nói xong liền định đi ngay, nhưng bị Giang Trì Ấp ngăn lại: “Em không muốn ăn kem nữa sao?”

“Anh không nói thì em quên mất!” Ôn Thời chơi vui quá mà quên mất chuyện kem.

Giang Trì Ấp liền nói: “Đi thôi, anh đưa em đi mua kem.” Nói xong, anh quay sang nhìn Bạch Lê.

Bạch Lê lập tức hiểu ý ánh mắt của anh, vội vàng nói: “Vậy... vậy hai người đi trước đi, tôi sẽ tự qua đó.”

“Chẳng phải hai người đi cùng nhau sao? Để tôi tự đi mua kem...” 

Ôn Thời còn chưa nói hết câu đã bị Giang Trì Ấp đẩy vai, dẫn đi: “Đi thôi.”

“Anh làm vậy không hay đâu!” Ôn Thời nhìn Bạch Lê đang rời đi một mình, khẽ nắm lấy mic, nói nhỏ: “Trò này nguy hiểm như vậy, anh không định đi cùng chiếu cố cô ấy sao?”

Giang Trì Ấp cúi xuống nhìn cô, ánh mắt hơi không vui: “Có cả đống nhân viên đi cùng cô ấy, còn cần anh phải quan tâm cô ấy à?”

Nghe giọng điệu không ổn, Ôn Thời nhanh tay chụp lấy mic của anh, hạ giọng: “Anh nói nhỏ thôi được không!”

Giang Trì Ấp liếc nhìn quay phim đang bám theo, nghiêng người che chắn cho cô, rồi dùng ánh mắt cảnh báo quay phim đừng đi theo.

Anh là nhà đầu tư lớn nhất, là người được mời đến để giữ chân chương trình, nên tất nhiên quay phim không dám làm khó, không dám bám theo nữa.

“Ôn lão sư, anh phát hiện ra em rất thích đẩy anh cho người khác.” Giang Trì Ấp nói với giọng điệu đấy chắc chắn.

Ôn Thời ngỡ ngàng: "Em khi nào... Không đúng, anh nói thế là có ý gì?"

“Ý gì ư?” Giang Trì Ấp ghé sát lại vài phần, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô: "Em thích ghép anh với Bạch Lê đến vậy à?"

Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm, u tối của Giang Trì Ấp, Ôn Thời nhận ra anh không vui.

Cô chớp mắt liên tục, trong lòng nghĩ: [Em nào có ghép anh với Bạch Lê, chỉ nghĩ thế trong lòng thôi, làm sao anh lại biết được chứ?]

Ôn Thời nuốt nước bọt, hạ giọng, đầy chột dạ: "Em đâu có, anh đừng nhạy cảm quá."

Giang Trì Ấp biết rõ cô đang nói dối, không nhịn được liền véo má cô: "Thật sao?"

Vì quá chột dạ, Ôn Thời quên cả vùng vẫy: "Thật, thật mà!" Cô định gật đầu, nhưng vì bị anh véo má nên chỉ có thể nhìn anh bằng ánh mắt ngơ ngác.

Vẻ mặt đáng thương của cô làm Giang Trì Ấp nguôi đi ba phần cơn giận, anh cố nhịn cười rồi nói: “Thấy em biết điều thế, lát nữa sẽ cho em ăn một cây kem to.”

Ôn Thời cuối cùng cũng thoát khỏi tay anh, hậm hực nói: "Em muốn ăn gì thì ăn, cần gì anh quản!"

“Em biết không, biểu hiện bây giờ của em gọi là gì không?” Giang Trì Ấp nheo mắt cười nhìn cô: "Gọi là tức giận vì xấu hổ đấy!"

Từ lúc nãy, khán giả trong phòng trực tiếp chỉ thấy Ôn Thời giữ chặt mic của mình, còn Giang Trì Ấp thì nói câu “nhiều nhân viên đi theo thế này…” rồi mic cũng bị cô giữ kín.

Sau đó, máy quay chỉ chiếu lưng của Giang Trì Ấp, không ai biết họ đã làm gì cho đến khi nghe được hai câu đối thoại cuối cùng.

[Lại là cãi nhau vì đồ ăn à?]

[Cãi nhau? Sao các cậu không nghĩ táo bạo hơn, chẳng phải là đang hôn nhau theo cách khác sao?]

[Giang Trì Ấp vừa nói câu "nhiều nhân viên đi theo thế", rồi sau đó lại che mất máy quay, haha…]

[Mình còn thấy Giang Trì Ấp dùng ánh mắt ép lui cả cameraman nữa, haha…]

[Haha… chắc chắn có gì đó xảy ra mà không cho chúng ta thấy hoặc nghe rồi!]

[Có gì mà tôi, người dùng VIP, không được thấy nhỉ!]

[Giữa chốn đông người còn thế, chứ nếu là ở trong phòng kín hai người thì… hehe.]

[Nói một câu thôi, hãy kể cụ thể cho mình nghe cái "hehe" đó là gì!]

[SOS, đây không phải là xe dành cho trẻ em đâu!]

...

Trong một loạt bình luận "hehe", hai người cuối cùng cũng trở lại bình thường và đi mua kem.

Ôn Thời cũng có được một cây kem ốc quế to như mong đợi.

Giang Trì Ấp thấy cô ăn vui vẻ thì cũng mỉm cười, nói: "Ở đây cách điểm tập trung khá xa, nhưng khá gần đu quay lớn, có muốn đi xem không?"

Ôn Thời nhìn cái đu quay lớn ở không xa, nghe thấy tiếng la hét từ đó, cô bỗng hứng thú, gật đầu với anh: "Được thôi."

Một cây kem đã thành công dụ được người, Giang Trì Ấp thật muốn cười trong lòng.

Khi họ đến nơi, đu quay vừa dừng lại, Hứa Tuấn Triết đang dìu Bạch Lê bước xuống, cả hai người đều bước đi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.

“Hai người không sao chứ?” Ôn Thời vừa nói lời quan tâm, nhưng nụ cười đầy vẻ hả hê thì chẳng hề giấu được.

Nhìn thấy cô ăn kem trong dáng vẻ thư thái, Hứa Tuấn Triết và Bạch Lê đỏ mắt liếc nhìn nhau, rồi cùng đồng tình xông đến kéo cô: “Tiểu Thời, không đi một lần thì uổng lắm đấy!”

“Đúng vậy, Tiểu Thời, bình thường chúng ta bận việc, không có thời gian đến công viên giải trí, đến đây rồi thì phải chơi cho đã chứ!” Bạch Lê cũng đẩy cô.

“Em không muốn, em không muốn, Giang lão sư cứu em với!” Ôn Thời không thể thoát khỏi hai người kia, chỉ có thể quay đầu cầu cứu Giang Trì Ấp.

Giang Trì Ấp đưa tay ra, nhưng lại lấy cây kem trong tay cô xuống, đưa cho nhân viên đứng bên: “Đợi lát nữa em ăn tiếp.”

“Giang Trì Ấp!” Ôn Thời tức giận hét lên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com