Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 133: Lễ khai máy và buổi đọc kịch bản



Ngày hôm sau, lễ khai máy của Tầm Tiên Lộ diễn ra.

Hôm nay không có cảnh quay của Ôn Thời, cô cũng không đến đoàn làm phim mà trực tiếp đi đến điểm hẹn cùng Tiểu Mạnh.

Đây cũng là lần đầu tiên cô gặp nam chính của bộ phim này, Thư Mạc.

Anh chỉ lớn hơn cô một tuổi, nhưng Thư Mạc đã ra mắt từ nhỏ, đóng phim từ khi còn thiếu niên và đã giành được nhiều giải thưởng, chỉ thiếu mỗi chiếc cúp Ảnh Đế mà thôi.

Dù còn trẻ, nhưng anh đã là tiền bối lâu năm trong giới.

Có lẽ vì ở trong ngành giải trí quá lâu, Thư Mạc không còn mang vẻ thanh xuân của tuổi trẻ, so với các diễn viên phụ lớn tuổi hơn anh, anh còn có phần chín chắn hơn.

Ôn Thời chào hỏi những người khác, rồi mỉm cười với anh: “Thư lão sư.”

Thư Mạc gật đầu với cô, nở một nụ cười ôn nhã, giọng nói trong trẻo: “Ôn lão sư, hợp tác vui vẻ.”

Sau một hồi chào hỏi nhau, nhà sản xuất phát lì xì cho mọi người, sau đó buổi lễ chính thức bắt đầu. Các thành viên chủ chốt lần lượt lên sân khấu phát biểu, vì việc này không được thông báo trước, nên Ôn Thời không lên sân khấu.

Sau khi dâng hương và khánh thành, mọi người cùng chụp ảnh chung.

Buổi lễ diễn ra trang trọng nhưng nhanh chóng. Ngay sau đó, cả đoàn lập tức bắt đầu buổi đọc kịch bản.

Không phải ai trong đoàn phim cũng đã xem qua màn thử vai của Ôn Thời. Ngồi trong phòng họp, ánh mắt mọi người thỉnh thoảng đổ dồn về phía cô, tò mò không biết cô sẽ thể hiện thế nào.

Cô là người đã được đạo diễn và nhà sản xuất thảo luận kỹ lưỡng và quyết định chọn, nếu thể hiện không tốt, thì mất mặt sẽ không chỉ là chuyện của riêng cô.

Ôn Thời đã quen với việc bị người khác nhìn ngó, cô không xem ánh mắt tò mò của họ là chuyện lớn.

Nhân vật của cô bắt đầu xuất hiện ở màn thứ tư. Trong cuộc đại hội của tông môn, các đệ tử của các tông môn cùng nhau ở chung. Nam chính Bùi Lân Chi, là đệ tử hạng chót của Thanh Diễn Tông, phụ trách dọn phòng và mang cơm cho các đệ tử của các tông môn.

Đương nhiên, không thể tránh khỏi việc bị những đệ tử kiêu ngạo từ các tông môn khác bắt nạt.

Bùi Lân Chi mang cơm đến phòng của Lục Dao, hai vị sư huynh của cô ta cũng có mặt. Họ ra lệnh cho cậu ta, còn cố tình làm đổ cơm bắt cậu nhặt lên bằng tay.

Lục Dao lúc này lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo, mang theo băng giá ngàn năm trên núi Côn Lôn: “Đủ rồi!”

Hai chữ này vừa thoát ra từ miệng Ôn Thời, tất cả mọi người lập tức tỉnh táo. Đặc biệt là hai diễn viên đóng vai sư huynh của cô, lập tức ngồi thẳng lưng.

Đây chính là biểu hiện của một người có uy quyền mà không cần giận dữ!

“Hai vị sư huynh nếu không có việc gì, chi bằng trở về phòng tu luyện, đừng ồn ào trong phòng ta nữa.”

Ôn Thời cúi đầu nhìn kịch bản, mang theo dáng vẻ cao ngạo. Giọng nói của cô rõ ràng, ngữ điệu nhẹ nhàng nhưng lại có phong thái độc đáo của riêng mình, không sắc bén nhưng lại khiến người khác không thể phản kháng.

Trước sự lấy lòng của hai sư huynh, Lục Dao vẫn không có phản ứng, hai người bọn họ bối rối rời đi.

Chỉ còn lại Bùi Lân Chi, hắn không rời đi, mà cảm ơn Lục Dao: “Cảm ơn đạo hữu, còn chưa biết danh tính của đạo hữu…”

Giọng của Thư Mạc vốn trong trẻo, lần này anh cố tình hạ giọng, mang theo sự tự ti và rụt rè, muốn hỏi tên của vị tiên tử đã giải vây cho mình.

Những người quen biết Thư Mạc lập tức nhận ra, anh đã nghiêm túc và thể hiện toàn bộ khả năng của mình, tất cả điều này đều nhờ vào màn trình diễn của Ôn Thời.

“Không cần, dọn dẹp xong, mang những thứ này rời đi.” Giọng Ôn Thời lạnh nhạt, mọi thứ trong mắt cô dường như chỉ là cỏ rác, không đáng để cô nhìn.

Hai người lần sau gặp lại là trong bí cảnh thí luyện của các đệ tử.

Bùi Lân Chi lúc đó đã có được cơ duyên, thực lực tăng vọt, vừa vặn bắt gặp Lục Dao đang bị yêu thú bao vây, một mình chống cự. Hắn lập tức lao tới cứu cô.

“Ngươi là tiểu đệ tử lần trước? Cảm ơn ngươi đã cứu ta, nhưng hôm nay có lẽ chúng ta đều sẽ bỏ mạng tại đây.”

Khác với trước kia, giọng của Lục Dao khi bị thương vẫn lạnh lẽo, nhưng lại yếu ớt. Cô nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, mang theo chút ấm áp và khàn khàn.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều hiểu vì sao nam chính lại có thể cảm thấy tim mình đập loạn chỉ vì một câu nói của cô ấy.

Với sự căng thẳng, giọng của Bùi Lân Chi trở nên nghẹn ngào: "Đừng sợ, ta... ta sẽ bảo vệ cô!"

Tiếp theo là một đoạn dài hội thoại, trong đó Ôn Thời và Thư Mạc gần như đang diễn xuất cùng nhau, giọng nói của họ khi cao khi thấp, đầy cảm xúc, mọi biểu hiện đều bộc lộ rõ ràng qua từng lời thoại.

Sự thể hiện xuất sắc của cả hai khiến đạo diễn Kiều Đông Tân không ngừng gật đầu hài lòng, nhưng điều này lại làm cho những diễn viên khác cảm thấy có chút áp lực.

Chỉ là buổi đọc kịch bản thôi mà, mọi người chỉ cần đọc lời thoại và kiểm tra những câu không hợp lý là đủ, có cần thiết phải nghiêm túc như thế này không?

Thế nhưng, không ai dám lơ là, bởi nếu biểu hiện quá tệ, họ sẽ cảm thấy rất mất mặt. Vì vậy, tất cả mọi người đều phải tập trung hết sức để đối phó, không ai dám lơi lỏng.

Buổi đọc kịch bản trở nên cực kỳ ấn tượng, đến đỉnh cao thì mọi người không kìm được mà cùng nhau vỗ tay.

Nếu không phải đạo diễn Kiều Đông Tân yêu cầu họ tiết chế lại, có lẽ họ sẽ làm khản giọng hết cả. 

Dù vậy, Ôn Thời vẫn tỏ ra bình thường, giọng nói của cô vẫn trầm bổng đầy cảm xúc, mọi người nghe kỹ thì nhận ra rằng cách phát âm của cô có kỹ thuật, ngay cả khi đến đoạn cao trào cô cũng không hét lên như những người khác.

Tài năng là một chuyện, nhưng cũng chứng tỏ rằng cô đã luyện tập rất kỹ lưỡng và đó không phải là kết quả của một hai ngày luyện.

Kỹ năng cơ bản mới thể hiện rõ thực lực thực sự. Một người chịu khó rèn luyện kỹ năng cơ bản như vậy, diễn xuất của cô chắc chắn sẽ không tầm thường!

Chỉ qua một buổi đọc kịch bản, Ôn Thời đã khiến nhiều diễn viên khác phải tâm phục khẩu phục.

Ba giờ đồng hồ trôi qua, mọi người cuối cùng cũng đọc xong kịch bản, sau đó bắt đầu đến phần thảo luận.

Khi đã bắt đầu thảo luận, không ai còn khái niệm về thời gian nữa. Bữa trưa của mọi người đều được ăn ngay tại phòng họp.

Trước khi đến bữa tiệc khai máy, buổi đọc kịch bản mới kết thúc. Mọi người liền chuyển sang khách sạn.

Ôn Thời trở về xe mới lộ ra chút mệt mỏi, cô uống một ngụm nước nóng để làm dịu cổ họng.

Thực ra, cô cũng không muốn phải diễn xuất hết mình như vậy, nhưng một khi đã nhập vai, mọi việc đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

“Có cần em đi mua chút thuốc bổ cho giọng không?” Tiểu Mạnh nhìn cô qua gương chiếu hậu, hỏi.

“Không cần đâu, mấy ngày tới chị cũng không có nhiều lời thoại.” Ôn Thời khẽ lắc đầu, đây có lẽ là ưu điểm của việc diễn vai mỹ nhân lạnh lùng.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, cô đã trải qua cả cuộc đời của một nhân vật, điều này khiến cảm xúc của cô vẫn còn đọng lại trong vai diễn, và cảm giác mệt mỏi cũng phần nào đến từ nhân vật.

Tiểu Mạnh nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cô đang cuộn mình trong chăn, trông có vẻ không ổn, trong lòng có chút lo lắng.

Nhưng nghĩ rằng Giang Trì Ấp sẽ tới ngay sau đó, cậu liền thở phào nhẹ nhõm.

Anh Ấp luôn có cách dỗ dành sếp Ôn mà.

Khi đến khách sạn, Ôn Thời lại lấy lại tinh thần, cô sửa sang lại tóc tai một chút rồi bước xuống xe với dáng vẻ rạng rỡ.

Khi bước vào đại sảnh tiệc, Ôn Thời ngay lập tức nhìn thấy Giang Trì Ấp, anh đang nói chuyện với nhà sản xuất và đạo diễn Kiều Đông Tân.

Bữa tiệc này không quá trang trọng, mọi người đều ăn mặc khá thoải mái. Giang Trì Ấp cũng vậy, chỉ mặc một chiếc áo len màu tối và quần thể thao, nhưng khi anh đứng đó, vẫn khiến người ta không thể không chú ý.

Ôn Thời nhìn Giang Trì Ấp như vậy, nhưng cô lại không nhận ra rằng người khác cũng đang nhìn cô với ánh mắt tương tự.

Ngay khi cô bước vào, Giang Trì Ấp đã nhận ra tất cả ánh mắt của mọi người, hoặc trực tiếp hoặc kín đáo, đều đang hướng về phía cửa.

Anh quay đầu lại, và quả nhiên nhìn thấy Ôn Thời đang bước vào.

Cô đang cởi bỏ chiếc áo khoác dạ màu be, để lộ áo len cao cổ màu đen ôm sát bên trong. Bên dưới, cô mặc một chiếc quần thể thao màu trắng, tôn lên vòng eo thon gọn và đôi chân dài. Cả người cô vừa tinh tế lại vừa thoải mái, dù không nhìn mặt cũng có thể nhận ra đây là một đại mỹ nhân.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com