Thấy Giang Trì Ấp nhìn sang, Ôn Thời lập tức giơ tay lên vẫy chào anh, trên mặt cũng nở nụ cười.
Cô hoàn toàn không biết rằng, một mỹ nhân lạnh lùng khi cười sẽ có sức hút kinh ngạc đến mức nào, ngay cả Giang Trì Ấp cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mọi người nhìn về phía cô.
Anh bước về phía Ôn Thời, chắn bớt một phần ánh mắt của mọi người.
"Anh đến sớm vậy," Ôn Thời mỉm cười nói với anh.
"Từ chỗ anh đến gần hơn mà." Giang Trì Ấp cũng cười, cố gắng kiềm chế ý muốn ôm eo cô. Cô sinh ra vốn là để thu hút mọi ánh nhìn, nếu anh vì chút ánh mắt đó mà không kiềm chế được h.am mu.ốn chiếm hữu, thì thật quá nhỏ nhen rồi.
Anh nghĩ vậy, nhưng cơ thể lại không mấy nghe lời. Anh giơ tay ra, thấp giọng nói: "Anh dẫn em đến chỗ ngồi."
"Hửm?" Ôn Thời có chút ngạc nhiên, đây đâu phải là dạ tiệc gì mà anh lại nghiêm túc đến vậy?
Giang Trì Ấp cứ coi như không thấy sự nghi hoặc của cô, cũng không rút tay lại.
Thấy anh kiên trì, Ôn Thời cũng đặt tay lên tay anh, mỉm cười nói: "Hiếm khi Giang lão sư lịch thiệp đến vậy."
Giang Trì Ấp chỉ cười mà không nói gì, sau đó kéo tay cô gần lại mình hơn.
Nhìn hai người khoác tay bước đến, không ít người lập tức thu lại ánh mắt, bắt đầu tò mò về mối quan hệ giữa hai người.
Giang Trì Ấp dẫn Ôn Thời đến bàn chính.
Lúc này, Kiều Đông Tân và Thư Mạc đang nói chuyện với nhau. Thấy họ đến, cả hai liền quay đầu, gật đầu chào.
"Đạo diễn Kiều, Thư lão sư" Ôn Thời cũng gật đầu chào lại họ.
Mọi người vẫn chưa ngồi xuống, Ôn Thời cũng đứng đó nghe họ trò chuyện. Cô muốn rút tay đang đặt trên tay Giang Trì Ấp về, nhưng lại bị anh nắm chặt hơn.
Ôn Thời có chút kinh ngạc, liền thấy anh quay đầu lại, vẻ mặt tự nhiên hỏi cô: "Em muốn uống gì không?"
"Ừm, giống mọi người chăng?" Ôn Thời liếc nhìn ly rượu vang đỏ trong tay họ.
Giang Trì Ấp mỉm cười: "Em chẳng phải dị ứng với rượu sao? Tất cả đều là người quen, em không cần phải uống rượu đâu."
"Hả?" Ôn Thời không biết từ khi nào mình bị dị ứng với rượu.
Nhưng sau đó cô liền hiểu ý của Giang Trì Ấp. Trong những dịp như thế này, nếu cô uống rượu, chắc chắn sẽ có người đến mời rượu cô, tốt nhất là không nên uống ngay từ đầu.
Những người khác cũng mỉm cười thân thiện với cô, đạo diễn Kiều Đông Tân cũng phụ họa theo: "Đều là bạn bè cả, Ôn lão sư không cần khách sáo, cứ thoải mái thôi."
"Cảm ơn." Ôn Thời hơi ngượng ngùng mỉm cười với mọi người.
Giang Trì Ấp đã cầm một ly nước cam từ trên bàn đưa cho cô: "Nước cam được không?"
‘Anh đưa đến rồi mới hỏi’ Ôn Thời lườm anh một cái, đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Giang Trì Ấp cười với cô một cái, sau đó quay lại tham gia vào cuộc trò chuyện.
Họ đang nói về chuyện đầu tư phim ảnh. Ôn Thời vốn rất thích đầu tư, biết rằng đây đều là những người lớn trong ngành, cô lập tức dỏng tai nghe ngóng học hỏi.
Chỉ là họ nói chuyện càng ngày càng chuyên sâu, Ôn Thời vốn chuyên về quản lý, nên những kiến thức quá sâu khiến cô bắt đầu cảm thấy mơ hồ, dần dần cô lơ đễnh.
Cô ngước mắt nhìn Giang Trì Ấp, rồi lại nhìn Thư Mạc đứng đối diện.
Thư Mạc cũng có ngoại hình xuất sắc, tính cách điềm đạm, mang khí chất của một người đàn ông trưởng thành, thoạt nhìn khá giống Giang Trì Ấp.
Nhưng khi đứng trước Giang Trì Ấp, sự so sánh này lại trở nên khá rõ ràng.
Ôn Thời lập tức dừng suy nghĩ ‘Đang nghĩ gì vậy, sao lại đem người khác so sánh với Giang Trì Ấp chứ! Không đúng, nghe như thể mình xem trọng Giang Trì Ấp lắm vậy.’
‘Có hai người đàn ông xuất sắc như vậy đứng cạnh nhau, thật khó để không so sánh!‘’
‘Dù thế cũng không nên so sánh! Hơn nữa, so với Thư Mạc thì thế này thật là bất công với anh ấy!’
Trong đầu cô, hai luồng suy nghĩ đang tranh cãi nhau, còn ở phía Giang Trì Ấp, cuộc trò chuyện dường như đã có phần ngưng trệ. Anh đưa tay che miệng, ho nhẹ một tiếng, kìm nén tiếng cười, rồi mới nói với mọi người: "Xin lỗi, chúng ta nói đến đâu rồi."
Tuy nhiên, việc cô nghĩ rằng Thư Mạc rất xuất sắc khiến anh có chút, chỉ một chút không vui.
Sau khi trò chuyện thêm một lúc, mọi người ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa.
Đúng như dự đoán, trong những dịp như thế này không thể thiếu chuyện mời rượu, và càng uống nhiều, việc mời rượu càng trở nên hăng hái hơn.
Chỉ có chỗ của Ôn Thời là yên tĩnh, không phải vì không ai muốn bắt chuyện, mà là vì Giang Trì Ấp ngồi ngay bên cạnh cô, giống như một "hiệp sĩ giáp đen" bảo vệ, thể hiện rõ mối quan hệ đặc biệt giữa hai người, khiến người khác không dám đến gần.
Không ai quấy rầy, Ôn Thời cũng chẳng ăn được thoải mái, cô không đếm nổi đây là người thứ bao nhiêu đến mời rượu Giang Trì Ấp rồi.
"Anh ổn chứ?" Ôn Thời liếc nhìn ly rượu của anh đã đầy lại, nhỏ giọng hỏi.
Giang Trì Ấp lắc đầu, nói nhỏ: "Em cứ ăn đi. Nếu em muốn rời đi trước, anh sẽ gọi Tiểu Mạnh đến."
"Ồ, được" Ôn Thời gật đầu, rồi nhỏ giọng nói thêm: "Anh cũng ăn chút gì đi, uống nhiều thế này không tốt cho dạ dày đâu."
Cô nói xong liền đẩy chén súp trước mặt mình về phía anh: "Súp bò chua cay, em chưa động đũa, anh uống chút để lót dạ đi."
Với Giang Trì Ấp, lượng rượu này chẳng là gì, nhưng sự quan tâm của cô lại khiến anh có chút lâng lâng. Anh đưa tay cầm lấy chén súp, cười nói: "Vậy anh không khách sáo nhé."
Ôn Thời liếc anh một cái, chỉ là một chén súp thôi mà, cô đâu phải không thể múc thêm. Cả buổi tối nay anh hành động thật kỳ lạ.
Cuối cùng, đến khi tiệc kết thúc, Giang Trì Ấp cũng chỉ uống đúng một chén súp đó.
Mặc dù tửu lượng của anh rất tốt, nhưng khi bước ra khỏi phòng tiệc, bước chân của anh có phần lảo đảo.
Trợ lý của anh không đi theo, chỉ có tài xế, nên Ôn Thời không yên tâm để anh ngồi một mình trên xe, liền bảo Tiểu Mạnh dìu anh lên xe của cô.
Khi Ôn Thời lên xe, cô nhìn quanh bãi đỗ.
Tiểu Mạnh vốn không phải người mới trong giới, thấy vậy liền nói ngay: "Chị đừng lo, em sẽ liên hệ với bộ phận truyền thông, dù có ai chụp được cũng không thể đăng tải được đâu."
"Cậu càng ngày càng rành việc rồi đấy." Ôn Thời giơ ngón cái khen ngợi anh, rồi nói: "Đưa Ấp ca về khách sạn trước đi." Sau đó, cô lên xe.
Trên xe, Giang Trì Ấp dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn cô cười.
"Cười cái gì mà cười, chẳng phải là tại anh sao!" Ôn Thời tức tối lườm anh một cái.
Lườm xong, cô lại không nhịn được liếc anh thêm một lần nữa.
Anh trông thực sự có vẻ say, ánh mắt có phần mơ hồ. Khi sự tỉnh táo không còn kiềm chế đôi mắt sắc lạnh của anh, nét quyến rũ ngầm lại dần hiện lên. Ánh mắt cô lướt qua phần cổ của anh một lúc.
Đường nét thon dài của cổ anh thực sự quá tuyệt!
Khi cô còn đang thầm khen ngợi, đột nhiên tay cô bị Giang Trì Ấp nắm lấy. Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã kéo mạnh cô lại, khiến nửa thân trên của cô đổ về phía tay vịn của ghế anh.
"Anh phát điên gì vậy?" Ôn Thời ngẩng đầu, chạm vào đôi mắt đen nhánh của anh, không hiểu vì sao cơn tức liền giảm đi ba phần.
Giang Trì Ấp nhìn cô, cười nhẹ "Là em nhìn anh trước, anh chỉ muốn để em nhìn rõ hơn thôi." Anh nói rồi cúi sát mặt vào cô, hỏi nhỏ: "Thế này nhìn có rõ không?"
Ôn Thời nhìn khuôn mặt phóng đại của anh, không biết là vì sức ép thị giác hay vì lý do gì khác, cô cảm thấy da đầu mình như tê dại, một cảm giác tê tái lan khắp cơ thể.
Trời đất! Không lẽ cô thực sự đang bị đùa giỡn sao!