Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 135: Nhanh chóng thu phục yêu nghiệt này đi!



Ôn Thời nhìn gương mặt của Giang Trì Ấp, phản xạ đầu tiên là muốn kéo giãn khoảng cách, nhưng chưa kịp động đậy thì Giang Trì Ấp đã giữ chặt lấy cánh tay cô.

"Không nhìn nữa à?" Anh nửa cúi mắt, nụ cười phai nhạt đôi chút.

Xem cái đầu ấy!

Ôn Thời gào thét trong lòng, nếu cô còn tiếp tục nhìn, có khi đầu óc cô sẽ không giữ nổi nữa!

Giang Trì Ấp có chút khó hiểu trước thái độ này của cô, liếc nhìn trán cô rồi giơ tay búng nhẹ một cái: "Đầu óc em làm sao vậy?"

"Còn dám nói em? Em mới phải hỏi anh, đầu óc anh có vấn đề gì không?" Ôn Thời đưa tay xoa trán, tưởng anh đang nói cô có vấn đề trong đầu, tức giận trợn mắt với anh.

Không phải lần đầu hai người nói chuyện kiểu "ông nói gà bà nói vịt" như vậy nên Giang Trì Ấp rất dễ bỏ qua, rồi quay trở lại chủ đề ban nãy, nhẹ giọng hỏi cô: "Tại sao không nhìn nữa?"

Ôn Thời lúc này đã chắc chắn một trăm phần trăm rằng người này đã uống say đến ngẩn ngơ rồi.

Không thể chấp nhất với một kẻ say xỉn, cô tự an ủi bản thân như vậy. Nhưng dù có thế, gương mặt Giang Trì Ấp vẫn quá có sức hút, cô chỉ có thể khẽ dời ánh mắt đi nơi khác.

"Em đang nhìn đây, đang nhìn mà." Cô đáp qua loa.

Giang Trì Ấp khẽ "chậc" một tiếng: "Nói dối."

Người này sao mà dai dẳng thế!

Mặt Ôn Thời nóng bừng, trong lòng có chút điên cuồng, cô lập tức đưa tay ấn vào trán anh, muốn đẩy anh ra xa một chút, nhưng anh không hề nhúc nhích.

"A, anh hiểu rồi." Giang Trì Ấp đột nhiên nói.

Hiểu cái đầu anh á! Ôn Thời cảm thấy kỳ quặc, đồng thời trong lòng dấy lên một cảm giác không lành.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Giang Trì Ấp đột nhiên giơ một ngón tay lên, móc vào cổ áo len cao cổ của mình, kéo nhẹ xuống, rồi nghiêng đầu, cúi mắt hỏi cô: "Em muốn thế này?"

Trong mắt Ôn Thời, chuỗi hành động này của Giang Trì Ấp đều diễn ra như quay chậm. Đến khi anh thật sự kéo cổ áo xuống, để lộ ra phần yết hầu và một chút xương quai xanh, cô theo phản xạ che mũi lại.

"Anh... anh làm gì vậy!" Ôn Thời lập tức ngửa đầu ra sau, sợ rằng nếu nhìn thêm chút nữa, máu mũi của cô sẽ phun ra mất.

Cổ của anh trắng quá, so với cổ áo len sẫm màu càng nổi bật. Yết hầu nhô cao, các đường gân trên cổ cũng hiện rõ ràng. Thêm vào đó là phần xương quai xanh lộ ra, vừa mỏng manh vừa gợi cảm. Đặc biệt là khi anh còn tự tay kéo cổ áo mình xuống, hiệu ứng thị giác quả thực đạt đỉnh!

A a a, quá, quá gợi cảm rồi!

Chỉ cần nhìn một chút thôi cũng thấy mình phạm tội!

Giang Trì Ấp nghe những lời lẩm bẩm của cô, nhớ lại những đêm dài trằn trọc, bất giác cảm thấy có chút thỏa mãn trong lòng. Anh không nhịn được cười khẽ một tiếng, chắc nịch nói: "Em thích mà."

Mặt Ôn Thời đỏ bừng, tức đến lộn ruột: "Anh đừng có nói bậy nữa, em không thích!"

"Em thích." Giang Trì Ấp lại tiến gần hơn, nhìn thẳng vào mắt cô, khẳng định lần nữa.

Bị ánh mắt của anh ép sát như vậy, Ôn Thời không thể rút tay ra, cũng không thể trốn tránh. Cô nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bùng nổ: "Đúng, em thích thì đã sao? Phạm pháp à?"

Nụ cười nơi khóe miệng Giang Trì Ấp càng trở nên dịu dàng hơn, anh đưa tay dùng ngón cái ấn lên dấu răng trên môi cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Đau không?"

Da đầu Ôn Thời như muốn nổ tung, không biết lấy đâu ra sức mạnh, cô đẩy mạnh anh ra, rút người lại về chiếc ghế của mình, vẫn còn chưa hết bàng hoàng.

A a a a, yêu nghiệt! Giang Trì Ấp khi uống say đúng là một yêu nghiệt!

Ai đó mau đến thu phục yêu nghiệt này đi, đừng để anh ấy tiếp tục quyến rũ người khác phạm tội nữa!

Giang Trì Ấp bị đẩy ngã, còn chưa kịp phản ứng, chậm rãi nhìn xuống ngón tay cái của mình, khẽ nói: "Mềm quá."

Ôn Thời nghe thấy liền rùng mình, lập tức lao đến bịt miệng anh lại: "Anh im ngay cho em!"

Tay cô vô tình chạm vào môi anh, trong đầu lập tức vang vọng câu nói vừa rồi của anh: "Mềm quá, mềm quá…"

A a a!

Ôn Thời lại rút lui về chiếc ghế của mình, điên cuồng lắc đầu, muốn ném chuỗi âm thanh ma mị ấy ra khỏi đầu.

"Đừng lắc nữa, lắc thêm là đầu em rơi mất đó." Giang Trì Ấp đưa tay giữ chặt đầu cô.

"Anh đừng dùng giọng nói dịu dàng như vậy để nói mấy lời kinh hãi thế được không!"

Ôn Thời cảm thấy bản thân sắp phát điên vì anh rồi. Cứ tiếp tục thế này thì không ổn chút nào, cô phải tìm cách trị được yêu nghiệt này!

Cô liếc thấy chiếc áo khoác lông vũ của Giang Trì Ấp ở phía sau, lập tức với tay kéo nó qua, chụp thẳng lên đầu anh, rồi ghì chặt lấy, ép anh xuống ghế.

"Giang lão sư, anh hơi say rồi, ngoan ngoãn nghỉ ngơi được không?" Vừa dùng sức, cô vừa cười giả lả.

Giang Trì Ấp động đậy cổ một chút, chỉ để lộ ra đôi mắt, nhìn cô rồi chớp mắt một cái, lại chớp thêm một cái nữa.

Cô... cô ôm anh rồi?!

Thấy anh đã im lặng, Ôn Thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn gương mặt ngơ ngác, đôi mắt chớp chớp của anh, cô lại thấy có chút đáng yêu, bèn đưa tay lên xoa nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh, cười nói: "Ngoan nào…"

Đôi mắt Giang Trì Ấp khẽ mở to ra, rồi cong nhẹ lên, không rõ ràng nhưng vẫn thấy rõ.

Cô còn nghĩ anh đáng yêu nữa chứ!

Ôn Thời nhìn anh thêm một lần nữa, xác nhận rằng anh không làm loạn nữa, liền rút người lại, thở hắt ra.

Thật là muốn lấy mạng cô mà!

Ngồi ở ghế trước, Tiểu Mạnh cũng sắp gục lên vô lăng, trong lòng cũng thầm thở dài: Cuối cùng cũng xong, thật là muốn lấy mạng mình mà!

Còn Giang Trì Ấp, anh đưa tay sờ lên mái tóc vừa bị cô xoa, trong đầu tràn ngập hình ảnh của cô vừa nãy, tâm trí hoàn toàn ngập trong "não yêu đương."

Như một chú chó hoang bỗng được người vuốt đầu, anh đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ biết theo bản năng mà vẫy đuôi.

Chỉ là, anh không có đuôi thôi.

Suốt đoạn đường về khách sạn, Giang Trì Ấp vẫn giữ im lặng.

Khi tới hầm xe, thấy anh vẫn yên lặng như vậy, Ôn Thời nghĩ rằng anh đã hoàn toàn say mèm rồi. Lo Tiểu Mạnh không thể xoay sở một mình, cô theo lên phòng để đưa Giang Trì Ấp về.

Khi vào phòng, Giang Trì Ấp đã tỉnh táo lại đôi chút, xoa xoa trán, trong lòng nghĩ: Rượu đúng là không tốt, khiến người ta mất tự chủ.

Anh vừa làm gì vậy chứ!

May mà Ôn Thời vẫn nghĩ anh say khướt, nhưng để cô nghĩ như vậy, anh lại thấy không cam lòng.

Khi Ôn Thời giúp anh đắp chăn, Giang Trì Ấp nhìn cô rồi nói: "Anh uống rượu nhưng không bị mất ký ức, hôm nay những gì xảy ra anh đều sẽ không quên." Không giống cô!

Ôn Thời vốn đang đắp chăn rất nhẹ nhàng, nghe xong câu đó, cô liền mạnh tay ném thẳng chăn lên mặt anh, tức giận quay người bước đi.

Tiểu Mạnh vừa bưng nước tới: "Sếp, chị đi đâu vậy?"

"Chị ra xe đợi cậu." Ôn Thời nói, rút chìa khóa xe từ trong túi áo khoác của Tiểu Mạnh ra, lắc lắc rồi rời đi.

Tiểu Mạnh thấy lạ, quay đầu lại nhìn Giang Trì Ấp đang nắm góc chăn, mặt mày cười ngớ ngẩn, cảm thấy càng kỳ quặc hơn.

"Anh Ấp, uống chút nước đi."

Giang Trì Ấp ngồi dậy, nhận lấy cốc nước, ánh mắt đã trở nên tỉnh táo, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn."

Tiểu Mạnh nhíu mày, trông không giống người say lắm nhỉ!

Cậu chỉ đi ra ngoài có 2 phút, trong 2 phút đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết sao?

Bên kia, khi bước ra khỏi phòng Giang Trì Ấp, Ôn Thời đụng phải Tô Di Ninh đang chuẩn bị về phòng. Cả hai nhìn nhau, bầu không khí trong hành lang dường như đông cứng lại vì sự ngượng ngùng.

"Tôi có thể…" Ôn Thời vừa định nói hai chữ “giải thích” thì đã bị Tô Di Ninh giơ tay ngắt lời, giọng điệu mập mờ: "Đừng nói, tôi hiểu hết mà, tôi hiểu hết!"

Hiểu cái đầu chị á!!

Ôn Thời lại một lần nữa muốn phát điên.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com