Lư Minh ngồi xuống bên cạnh Giang Trì Ấp, thở hổn hển: "Tìm cậu mệt chết được, tôi đến phim trường thì đạo diễn Chu bảo cậu đã về, tới khách sạn thì khách sạn nói cậu đã trả phòng, mãi đến khi nhắn tin cho Tiểu Mạnh mới biết cậu đang đi ra sân bay."
Thấy anh ta thở đến phát mệt, Giang Trì Ấp đưa cho anh ta một chai nước: "Uống chút nước trước đi."
Lư Minh nhìn anh, hốc mắt lập tức đỏ lên: "Trì Ấp, quả nhiên cậu vẫn coi tôi là bạn. Tôi biết tôi là kẻ khốn kiếp, nhưng nếu không xử lý chuyện của Lâm Tuyết Nhi cho xong, tôi thực sự không còn mặt mũi gặp cậu nữa."
Càng nói, anh ta càng xúc động: "Tôi thật sự bị ma xui quỷ khiến, nghĩ lại, tôi còn không dám tin những gì mình đã làm. Hai ta đã cùng nhau đi từng bước suốt bao năm qua, bao nhiêu tình nghĩa như thế này. Nếu không có cậu, tôi còn là gì chứ, đúng là kẻ khốn kiếp không thể cứu nổi…"
Giang Trì Ấp vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lắng nghe anh nói, nhưng Ôn Thời lại không nhịn nổi, đạp vào bàn một cái, giọng lạnh băng: "Im đi, ồn chết đi được!"
Lư Minh sững người, nghẹn lời, ngớ người một lúc lâu mới nhận ra đây là Ôn Thời.
"Cô ấy, cô ấy bị làm sao vậy?" Lư Minh rụt người lại gần Giang Trì Ấp, thấp giọng hỏi.
Giang Trì Ấp mỉm cười: "Không sao đâu." Rồi anh quay sang nói với Lư Minh: "Vốn dĩ vụ này tung tin rất vụng về, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, anh không cần bận tâm quá."
"Trì Ấp…" Lư Minh lại rơm rớm nước mắt.
Ôn Thời bên cạnh nghiến răng ken két, nếu tên này còn tiếp tục ủ ê nữa, cô nhất định sẽ tát anh ta một cái!
Giang Trì Ấp liếc Ôn Thời một cái, cố nén ý cười nơi khóe miệng, tiếp tục nói: "Dạo này tôi cũng không có công việc gì quan trọng, anh cứ yên tâm tập trung bồi dưỡng người mới, nếu có chuyện gì, tôi sẽ liên lạc với anh."
Nghe vậy, Lư Minh cũng không quá bất ngờ, chỉ thở dài một hơi: "Tính tôi thế nào cậu rõ mà, cả đầu chỉ nghĩ đến mấy chuyện buôn bán, điều hối hận nhất là đã để việc làm ăn dính dáng đến cậu. Giờ không còn nữa cũng tốt. Tôi chỉ sợ cậu không coi tôi là bạn nữa, cả đời này tôi, Lư Minh, chỉ có một người bạn tâm giao là cậu thôi..."
Những lời lẽ sướt mướt này khiến Ôn Thời không thể chịu nổi, cô lại đạp vào chân bàn một cái.
Lư Minh đúng là sợ cô rồi, lập tức nuốt ngược lại những lời định nói.
Giang Trì Ấp mỉm cười: "Anh Minh, giữa chúng ta không cần nói những lời đó. Tôi luôn coi anh là người bạn tốt nhất."
"Thật sao!"
Lư Minh khóc một hồi rồi cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, cầm lấy thực đơn gọi món: "Cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, để tôi ăn chút đã. Hai người có ăn không?"
Anh nhìn mấy người xung quanh.
Không ai đáp lời anh, anh tự mình gọi vài món rồi bắt đầu ăn một mình.
Ôn Thời dù đã ăn tối rồi, nhưng vận động và sợ hãi đã làm tiêu hao hết lượng thức ăn trong bụng. Giờ nhìn anh ta ăn uống trước mặt, cô bỗng thấy đói, không nhịn được cắn răng.
Về đến nhà cô nhất định sẽ bảo anh trai lập hẳn một hợp đồng, bắt Lư Minh làm lao công ở nhà cô suốt đời!
Lư Minh bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, rồi bất giác bắt đầu nấc cụt, phải uống không biết bao nhiêu nước mới ngừng được, bộ dạng chật vật đó làm Ôn Thời cảm thấy sảng khoái hơn nhiều.
Giang Trì Ấp cười thầm, cầm thực đơn lên xem, rồi gọi vài món phù hợp cho người tập thể hình.
Nhìn đĩa bò bít tết đặt trước mặt mình, Ôn Thời không khỏi kéo kính râm xuống một chút, nhìn về phía Giang Trì Ấp: "Ý anh là sao đây?"
"Em đang muốn tăng cơ mà, cũng cần ăn thêm một chút. Đã đói thì cứ ăn đi," Giang Trì Ấp cười giải thích.
Ôn Thời nhìn miếng bò bít tết sốt sền sệt, nuốt nước bọt: "Em thực sự có thể ăn chứ?"
"Có thể ăn." Giang Trì Ấp lại gật đầu.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Ôn Thời không khách sáo nữa, lập tức tháo khăn lụa trên đầu xuống, lau tay rồi bắt đầu thưởng thức bò bít tết.
Lư Minh nhìn cảnh hai người tương tác, không khỏi trố mắt ngạc nhiên. Anh mới không gặp họ có hai tuần thôi mà, tình hình tiến triển đến mức này rồi sao?
Lư Minh hạ giọng hỏi Giang Trì Ấp: "Cậu... cậu đang ở tình trạng gì thế?"
Giang Trì Ấp ngả người vào lưng ghế, ánh mắt vốn dịu dàng khi nhìn cô ăn, giờ quay lại nhìn Lư Minh, bình thản nói: "Ở tình trạng như anh đang thấy, đến lúc cần, vẫn phải nhờ anh xử lý truyền thông."
"Không đùa đấy chứ?" Lư Minh liếc mắt nhìn Ôn Thời: "Cô ấy là loại cứng rắn đó."
Ý anh ta là muốn nói gia thế của cô rất hiển hách, không chỉ có bố mẹ mà anh trai cô ấy cũng không dễ đối phó.
Giang Trì Ấp lại gật đầu, cảm thán: "Đúng là cứng thật." Cứng như một khúc gỗ.
Nhìn vẻ mặt của anh, Lư Minh cũng chẳng nói nổi gì thêm, dứt khoát im lặng, sau đó lại cười: "Nhưng, cô tiểu thư này cũng coi trọng cậu lắm đấy. Lần trước tôi đi nhờ cô ấy giúp, thật sự đã chọc giận cô ấy đến phát điên. Cô ấy còn nói rằng, dù tôi có làm chuyện của Lâm Tuyết Nhi, cậu cũng sẽ không giận tôi, nhờ vậy mà tôi mới tỉnh ngộ, nhận ra mình thật là tệ hại."
"Cô ấy thật sự nói vậy?" Giang Trì Ấp có chút ngạc nhiên.
Lư Minh gật đầu, cầm lấy ly rượu uống một ngụm: "Đúng vậy, cô ấy mới quen cậu được bao lâu mà đã hiểu cậu đến thế. Nghĩ lại, tôi đúng là đáng chết!"
Giang Trì Ấp chẳng còn để tâm đến việc anh ta sống hay chết nữa, tâm trí anh đã bị ý nghĩ ‘Cô ấy hiểu tôi, cô ấy quan tâm đến tôi’ chiếm trọn.
Ôn Thời đang ăn, bị anh nhìn chằm chằm đến khó chịu, ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái: "Nếu đói thì tự gọi một phần mà ăn, nhìn nữa cũng không có đâu mà nhường bò bít tết cho anh!"
Giang Trì Ấp hiểu rõ tính cô, biết cô đang cố tình giả vờ không biết gì nên cũng không vạch trần, tránh để cô lại bày trò trốn tránh, liền ngoan ngoãn dời ánh nhìn đi.
Thấy anh nghe lời như thế, Ôn Thời lại càng bực bội hơn, người này thật quá đáng!
Lên máy bay, Tiểu Mạnh lại đặt chỗ ngồi sát nhau cho hai người, Ôn Thời liền lấy một chiếc chăn từ tiếp viên hàng không, trùm kín đầu, tiếp tục giả chết.
Đầu óc cô rối bời, chưa nghĩ thông suốt nên cô từ chối nói chuyện với Giang Trì Ấp.
Giang Trì Ấp tuy không thể nghe rõ suy nghĩ của cô, nhưng cũng cảm nhận được tâm trí cô rối ren, nên không làm phiền cô nữa.
Nếu cô tự nghĩ thông được thì tốt, còn không anh sẽ giúp cô thông suốt.
Xuống máy bay, Ôn Thời đã buồn ngủ lắm rồi, chỉ uể oải vẫy tay chào Giang Trì Ấp rồi lên xe trở về nhà họ Tống.
Nói chuyện một lúc với mẹ, cô chuẩn bị đi ngủ thì thấy Giang Trì Ấp gửi tin nhắn đến.
"Trước khi ngủ nhớ ngâm nước nóng, có thể nhờ dì Tống mát xa cho, cẩn thận kẻo ngày mai đau cơ."
Ôn Thời đang mơ màng thì lập tức tỉnh táo được một nửa, lại xem lại tin nhắn một lần nữa, rồi nằm sấp xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, kêu lớn: "A, tên yêu tinh đáng chết này!"
Thế rồi cô cứ trùm chăn như vậy mà ngủ thiếp đi. Quả nhiên hôm sau thức dậy, cả người đau nhức ê ẩm.
Dù vậy cũng còn chịu được, cô đi ngâm mình trong nước nóng, cơ thể cũng dễ chịu hơn đôi chút, nhưng khi xuống lầu vẫn thấy mình hơi cứng ngắc.
Thấy cô như vậy, Tống Dĩnh vừa tức vừa buồn cười, đành tự tay mát xa cho cô.
"Tối qua sao không nói chứ?"
Ôn Thời mím môi: "Con quên mất mà."
Tống Dĩnh khẽ gõ vào trán cô: "Đúng là trí nhớ tệ thật!"
"Cũng hết cách, con giống mẹ mà…"
Cô lẩm bẩm, nhưng vẫn bị Tống Dĩnh nghe thấy, liền bị bà véo tai: "Con nhóc hư đốn!"