Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 147: Một người dám nói, một người dám tin



Ngay khi Ôn Thời còn đang rối bời, cửa nhà vệ sinh đột nhiên bị gõ.

Cô vuốt vuốt tóc, mở cửa ra và thấy Tô Di Ninh đang đứng bên ngoài: "À, xin lỗi, chị cần dùng nhà vệ sinh à?"

Nhưng Tô Di Ninh lại đưa cho cô một xấp quần áo: "Đồ để thay của em đây, chị không lấy nhầm chứ?"

Ôn Thời nhìn quần áo, hơi ngẩn người.

"Không phải em nhờ Giang Trì Ấp tìm chị lấy cho em à?" Thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Tô Di Ninh cũng hơi bối rối.

Ôn Thời lập tức nghĩ ra, chắc anh ấy đã theo cô xuống dưới, thấy cô vào nhà vệ sinh thì tưởng cô định tắm.

Nghĩ tới đó, cô lại cảm thấy đau đầu.

Sao anh lại biết chăm sóc người khác đến vậy cơ chứ!

"À, đúng rồi, em đã nhờ anh ấy." Cô nhận lấy bộ đồ.

Tô Di Ninh nhìn cô, chán ghét nói: "Ngốc nghếch quá, đầu óc em để quên ở đâu rồi?"

Ôn Thời chẳng buồn đôi co với cô: "Em đi tắm đây."

Tô Di Ninh vẫy tay chào, rồi quay về phòng.

Sau khi tắm xong, Ôn Thời trở lại phòng và thấy Tô Di Ninh đang nằm sấp trên giường, chơi điện thoại. Cô không khỏi cạn lời: "Chị nghịch điện thoại cũng công khai quá nhỉ."

"Vừa nhờ quản lý lấy giúp." Tô Di Ninh kéo cô nằm xuống giường, chỉ vào màn hình điện thoại, hỏi: "Giấu kỹ ghê ha, trưa nay hai người làm gì mà trên mạng loạn hết lên thế này?"

Ôn Thời liếc qua màn hình điện thoại của cô, không ngờ lại là đoạn video trưa nay, cô không khỏi cau mày: "Video đó trên mạng đã bị xóa sạch rồi mà? Chị lấy ở đâu ra?"

Tô Di Ninh có chút chột dạ, còn có thể lấy ở đâu, tất nhiên là từ tài nguyên quý giá do chị em trong nhóm chia sẻ rồi.

Cô ấy úp điện thoại lại, không trả lời vào chuyện đó mà tiếp tục truy hỏi: "Em trả lời trước đi, trưa nay hai người đã làm gì?"

"Cãi nhau về chuyện gia hạn hợp đồng thôi." Ôn Thời hừ một tiếng lườm cô: "Chẳng phải chị còn là người kể chuyện đó cho em sao?"

"Em nghĩ mình nói để em đi cãi nhau à?" Tô Di Ninh giận dữ ngồi bật dậy trên giường, rồi lại hỏi: "Thế làm hòa rồi chứ?"

Ôn Thời không muốn trả lời.

Thấy cô như vậy, Tô Di Ninh ghé lại gần, hạ giọng hỏi: "Vẫn đang giận nhau à? Đàn ông mà, khi làm việc đều khá là vụng về, em so đo với cậu ta làm gì?"

"Đóng phim tình cảm còn không biết diễn, mà miệng thì nói cứ như rành lắm." Ôn Thời bĩu môi.

Tô Di Ninh "hừ" một tiếng, nghĩ đến chuyện bắt nguồn từ mình nên đành nhịn giận, bình tĩnh nói: "Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa thấy heo chạy? Chuyện đó chẳng phải cũng giống như nhau sao."

Ôn Thời nhìn cô, tâm trạng rối bời, đúng là cần ai đó giúp mình giải quyết.

"Chị làm thế nào nhìn ra được anh ấy thích em?"

Tô Di Ninh lườm cô: "Ai có mắt cũng thấy được, chị hỏi em này, em từng thấy anh ấy quan tâm ai khác đến mức ấy chưa?"

"Đạo diễn Chu?"

Vừa nói xong, Ôn Thời đã bị Tô Di Ninh đập nhẹ một cái lên đầu, đau đến nỗi mắt cô ươn ướt, lớn tiếng nói: "Em chỉ đùa thôi mà!"

Tô Di Ninh bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cô: "A, xin lỗi nhé, tay chị nhanh hơn não."

Ôn Thời hừ mạnh một tiếng, xoa đầu rồi lại hỏi cô ấy: "Thế chị thấy em có thích anh ấy không?"

"Cái này em hỏi chị sao?" Tô Di Ninh nhìn cô như nhìn kẻ ngốc.

Ôn Thời chần chừ gật đầu.

Thấy cô nghiêm túc, Tô Di Ninh xoa cằm suy nghĩ một lúc: "Nếu em phải hỏi tới chị, chắc là cũng không thích đến thế đâu, nhỉ?"

Ôn Thời thấy có lý, gật đầu đồng ý.

Nhưng rồi Tô Di Ninh lại chuyển giọng: "Nhưng nếu em không chắc chắn như thế, chẳng phải cũng có nghĩa là có chút thích sao?"

"Nghe chị nói mà chẳng khác nào chưa nghe cả." Ôn Thời thật sự cảm thấy đầu óc mình có vấn đề mới đi hỏi cô ấy mấy câu hỏi này.

Bị cô chê bai, Tô Di Ninh tức giận véo má cô: "Chị là có lòng tốt giúp em, vậy mà em còn dám chê chị!"

"Sai rồi, em sai rồi!" Ôn Thời lập tức cầu xin tha thứ.

Tô Di Ninh hả giận, rồi nói thêm: "Chị có một cách đơn giản, em thử xem là biết ngay."

"Thử cách gì?" Ôn Thời mở to mắt đầy vẻ hiếu kỳ.

Tô Di Ninh gật đầu: "Là thế này, mỗi lần chị gặp bộ quần áo đẹp cũng thường rất phân vân, nên chị mua hết về, để đến khi cầm trong tay thì mới xác định được mình có thực sự thích hay không."

Một người dám nói, một người dám tin, Ôn Thời thực sự bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc, chẳng phải cô chỉ có chút mê mẩn thân hình của Giang Trì Ấp sao, có khi ngủ với anh ấy một lần, rồi hết hứng thú, nếu khi đó cô vẫn không thấy chán anh ấy, thì chắc chắn là cô thích thật rồi, phải không?

"Sao? Em hiểu ý chị rồi chứ?" Tô Di Ninh nhướn mày nhìn cô.

Ôn Thời gật đầu: "Đừng nói chứ, lý thuyết trên giấy của chị cũng có chút lý lẽ đấy."

Tô Di Ninh hừ một tiếng tự mãn: "Dĩ nhiên rồi." Dù gì cũng đã từng đu không ít couple.

Hoàn toàn không biết rằng Ôn Thời đã hiểu sai ý mình, Tô Di Ninh trong lòng vô cùng đắc ý.

Haha, lần này chắc chắn Ôn Thời sẽ chấp nhận lời tỏ tình của Giang Trì Ấp và thử hẹn hò với anh ấy rồi! Quả nhiên cô mới là trợ thủ đắc lực nhất, đến lúc hai người kết hôn, cô nhất định phải ngồi bàn chính!

Trong lòng đã có kế hoạch, Ôn Thời cũng yên tâm hơn hẳn, tối đó ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, cô thức dậy với tinh thần sảng khoái, thấy Tô Di Ninh vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng rời khỏi giường, xoa cánh tay hơi mỏi, rồi xuống lầu.

"Dậy rồi à." Đạo diễn Chu thấy cô, lập tức vẫy tay gọi lại: "Lại đây ăn sáng."

"Mọi người chuẩn bị bữa sáng nhanh thế?" Ôn Thời ngạc nhiên.

Đạo diễn Chu cười đáp: "Chuẩn bị gì đâu, gần đây có khu nghỉ dưỡng mà, tôi gọi điện đặt đồ ăn cho cả nhóm đấy."

Ôn Thời càng ngạc nhiên hơn: "Mặt trời hôm nay mọc đằng Tây rồi nhỉ, đạo diễn Chu còn chịu rút ví cơ đấy."

"Con nhóc hư, nói gì đấy hả!" Đạo diễn Chu tức giận.

Ôn Thời nhảy ra xa, lè lưỡi trêu lại ông, rồi tiến lại xem đồ ăn trên bàn.

"Ăn sandwich này, làm khá ngon đấy, còn có nước ép táo tươi." Tính khí ông bốc lên rồi lại dịu xuống rất nhanh, quay sang giới thiệu đồ ăn cho Ôn Thời.

Ôn Thời cầm một chiếc sandwich cắn một miếng, lập tức giơ ngón cái lên: "Quả thật rất ngon."

Cô đang định lấy nước ép táo thì bỗng thấy trước mặt mình có thêm một đĩa trứng ốp la.

"Ăn cả cái này nữa."

Ôn Thời ngẩng đầu lên và thấy Giang Trì Ấp. Cô chớp mắt sáng ngời, đã quyết tâm ngủ với anh, nên ánh mắt nhìn anh cũng không còn tránh né nữa, nở một nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi sáng!"

Giang Trì Ấp hơi nhướn mày, không hiểu sao thái độ của cô lại thay đổi đột ngột như vậy, nhưng vẫn bị nụ cười của cô làm cho vui lây, anh cũng mỉm cười đáp lại: "Chào buổi sáng."

Anh đẩy đĩa trứng ốp la tới gần cô: "Không dầu ít muối, em cần bổ sung thêm protein."

"Được, cảm ơn anh!" Ôn Thời cầm nĩa lên, chọc một miếng trứng cho vào miệng.

Đạo diễn Chu nhìn mà ghen tị, thở dài: "Ông già này không xứng ăn trứng ốp la à."

Giang Trì Ấp liền lấy từ quầy một đĩa khác: "Đĩa này chiên hai mặt, là phần của đạo diễn Chu."

"Vẫn là Trì Ấp nghĩ cho ông già này, không như ai đó chỉ biết ăn một mình." Đạo diễn Chu không quên lườm Ôn Thời một cái.

Ôn Thời làm như không nghe thấy, tiếp tục ăn trứng của mình.

Những người khác cũng lần lượt thức dậy, thấy bàn ăn sáng phong phú, ai nấy cũng đều dành những lời khen không tiếc lời, làm đạo diễn Chu phấn chấn vô cùng, suýt chút nữa còn muốn bao cả bữa trưa cho mọi người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com