Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 148: Tự do ngắn ngủi



Ăn sáng xong, tổ chương trình cũng không thể để mọi người nhàn rỗi, liền để họ dọn dẹp sân vườn. Bây giờ đã là mùa đông, trong sân biệt thự phủ một lớp lá cây rụng, thêm vào đó, cỏ bắt đầu úa vàng, trông có phần tiêu điều.

Tổ chương trình đeo camera trước ngực mỗi khách mời, để khán giả có thể trải nghiệm dọn dẹp sân vườn một cách chân thực.

Trải nghiệm chân thực nên không thể ồn ào, mọi người chỉ giao tiếp bằng cử chỉ. Đặc biệt là Hứa Tuấn Triết với ngôn ngữ cơ thể vô cùng phong phú, nhìn từ góc độ của người khác trông buồn cười không kể xiết.

Những người khác cũng không khá hơn là bao, kết quả là buổi livestream trải nghiệm chân thực này biến thành buổi livestream kịch câm, khiến khán giả cười nghiêng ngả trước màn hình.

Trong nhóm đó, chỉ có Giang Trì Ấp là một trường hợp đặc biệt. Anh phụ trách khu vực ngay cạnh Ôn Thời. Ở góc độ của anh, chưa cần cô phải ra hiệu, anh dường như đã đoán được cô cần làm gì, lúc thì đưa dụng cụ, lúc thì giữ túi cho cô.

[Đây là kiểu ăn ý gì thế này!]

[Hai người này đã hoàn toàn làm lành rồi phải không? Đúng là sau chiến tranh lạnh, tình cảm càng nồng nàn mà!]

[Câu hỏi hằng ngày: Hôm nay Ôn Thời và Giang Trì Ấp đã công khai chưa?]

[Ngọt ngào thế này thật tuyệt, đừng cãi nhau nữa nhé!]

[Fan lo nghĩ đến mệt mỏi, haha.]

...

Dọn dẹp xong sân vườn, họ lại tiếp tục chuẩn bị bữa trưa.

Vì Ôn Thời cần bổ sung protein, Giang Trì Ấp đã chuẩn bị bít tết cho bữa trưa của cô. Nhưng không thể chỉ chuẩn bị riêng cho cô, anh ướp thêm khá nhiều thịt. Thấy vậy, mọi người liền đề nghị ăn thịt nướng trưa nay.

Thế là họ ướp thêm một ít thịt, còn chuẩn bị thêm rau củ và nấm, buổi trưa ăn thịt nướng.

Ăn uống vui vẻ xong, đạo diễn Chu đề nghị mọi người uống chút rượu, nên nhờ khu nghỉ dưỡng gần đó mang sang.

Đạo diễn Chu đưa hai chai cho Ôn Thời và Giang Trì Ấp, cả hai nhận lấy chai của mình, nhưng lại đồng thanh nói với đạo diễn Chu: "Cô ấy/Anh ấy không thể uống rượu."

Nói xong, cả hai nhìn nhau, bàn ăn cũng im lặng theo.

Cuối cùng, đạo diễn Chu bật cười hỏi: "Rốt cuộc ai là người không thể uống rượu?"

Giang Trì Ấp liền cầm chai rượu từ tay Ôn Thời, đặt cả hai chai qua một bên: "Cả hai chúng tôi đều không uống."

'Coi như anh thức thời.' Ôn Thời hừ nhẹ, không nói thêm gì nữa.

Không còn cách nào khác, hai người họ trước đây khi say đều đã để lại ấn tượng khó quên cho đối phương.

Mọi người không để ý nhiều, cười xòa cho qua.

Bình luận trực tuyến cũng đang cười vang.

[Hoàn toàn không thấy địa vị gia đình nhỉ?]

[Haha, một người bị vợ quản, một người bị chồng quản, đúng là cặp đôi hoàn hảo mà!]

[Vậy cuối cùng họ có thể uống rượu không?]

[Đừng quá nghiêm túc, chỉ là trò của mấy cặp đôi thôi mà.]

...

Ăn xong, chương trình kỳ này cũng đến hồi kết. Cuối cùng, đạo diễn tuyên bố: "Tuần tới, sẽ là tuần cuối cùng của chương trình, tuy các khách mời không kiếm được đủ điểm nhưng tổ chương trình nhân từ quyết định sẽ bổ sung điểm để mọi người có đủ cho bữa tiệc trên du thuyền."

Khách mời reo hò, còn khán giả thì kêu than.

[Ôi, thật sự sắp kết thúc rồi sao, tiếc quá!]

[Aaa, tiếc thật đấy, mọi người cũng chỉ vừa mới quen thân thôi, không thể tăng thêm vài tập sao?]

[Xin hãy tăng thêm tập đi!]

[Huhuhu, từ giờ không thể xem họ mỗi tuần nữa sao?]

...

Đạo diễn nói tiếp: "Tuần tới sẽ không có thêm khách mời đặc biệt nữa, sáu khách mời sẽ tự mình tổ chức bữa tiệc nhé!"

"Tự tổ chức? Không phải các người lại định bày trò gì chứ?" Hứa Tuấn Triết hoàn toàn không tin tưởng tổ chương trình.

"Không có thêm khách mời đặc biệt?" Ôn Thời cũng khẽ nheo mắt, thầm nghĩ: 'Không lẽ lại mời tất cả các khách mời trước đó quay lại sao?'

Cô nghĩ rồi liếc nhìn Giang Trì Ấp. Anh chắc chắn biết, lát nữa phải tra hỏi cho ra mới được.

Giang Trì Ấp chạm ánh mắt với cô, thật ra anh cũng không biết gì. Anh lại quay sang nhìn đạo diễn nghĩ, liệu có nên tra hỏi ông ấy không.

Sau đó thì chương trình kết thúc ngày quay.

Vẫn chưa đến lúc chia tay cuối cùng, mọi người vẫy tay chào tạm biệt nhau, nói tuần sau gặp lại rồi ai về đường nấy rời khỏi biệt thự.

Ôn Thời và Giang Trì Ấp cũng lên xe, đi thẳng tới sân bay.

Trước khi lên máy bay, Ôn Thời gọi một cuộc gọi video cho Tống Dĩnh.

Nói chuyện vài câu, Tống Dĩnh cười hỏi: "Tiểu Giang có phải đang ở cạnh con không?"

Ôn Thời liếc nhìn Giang Trì Ấp đang ngồi bên cạnh mình, định lắc đầu.

Nhưng anh đã ghé đầu vào màn hình, mỉm cười chào Tống Dĩnh: "Chào dì Tống."

Ôn Thời thực sự thấy được mặt dày của Giang Trì Ấp, cô vỗ mạnh vào đầu anh, đẩy anh ra khỏi màn hình, nhưng lại nghe thấy tiếng cười của Tống Dĩnh bên kia:

"Tiểu Thời nhờ con chăm sóc nhé."

"Mẹ, con tự chăm sóc bản thân được mà!" Ôn Thời phản bác.

Giang Trì Ấp lại nghiêm túc trả lời: "Dì Tống yên tâm, cháu sẽ chăm sóc em ấy chu đáo."

Ôn Thời không nhịn được đưa tay lên trán, nghe tiếng cười của Tống Dĩnh, vừa xấu hổ vừa bực bội, không khỏi liếc Giang Trì Ấp một cái.

Anh chỉ mỉm cười nhìn cô.

Từ khi nhận lời làm huấn luyện viên thể hình cho Ôn Thời, Giang Trì Ấp đã dọn thẳng vào khách sạn của cô, tiện cho tài xế không phải chạy qua chạy lại.

Ăn xong bữa tối, Giang Trì Ấp lại kéo Ôn Thời đi hoàn thành nhiệm vụ tập gym hôm nay, rồi mới để cô đi ngủ.

Ôn Thời ban đầu còn định từ hôm nay sẽ triển khai kế hoạch quyến rũ Giang Trì Ấp, nhưng mệt đến nỗi chẳng còn sức lực nào, cô đã sớm quên bẵng kế hoạch nhỏ của mình.

Sáng hôm sau, Ôn Thời không thấy Giang Trì Ấp, nghe Tiểu Mạnh nói anh đã đi đoàn phim Thiên Khải từ sáng sớm.

Ôn Thời cảm thấy bầu không khí xung quanh như ngập tràn mùi vị tự do, cô muốn làm gì thì làm, hoàn toàn chẳng để tâm đến anh chút nào.

Quay phim cả buổi sáng, đến trưa ăn cơm mới nhớ tới anh.

Ôn Thời cắn đầu đũa nghĩ: 'Mình và Giang Trì Ấp quả thật không giống nhau, có lẽ là vì chưa đủ thích?'

Nhìn thấy cô ngẩn ngơ, Tiểu Mạnh tưởng là cơm không hợp khẩu vị của cô, bèn nói: "Sếp, em biết cơm này không bằng món của anh Ấp, nhưng chị ăn tạm đi, dạo này chị phải bổ sung dinh dưỡng, buổi tối anh ấy chắc chắn sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho chị."

"Cậu nói gì vậy." Ôn Thời tỉnh lại, trừng mắt nhìn cậu: "Nói cứ như tôi không thể sống thiếu anh ấy vậy."

Nhưng nghe cậu nói vậy, cô đột nhiên cảm thấy hộp cơm trên tay cũng kém ngon, không muốn lãng phí nên cô cũng cố ăn hết.

Cô bảo với Tiểu Mạnh: "Chắc là đội ngũ hậu cần chọn hộp cơm này không ngon, mai cậu đặt cơm cho mọi người, lấy quán chúng ta hay ăn lúc quay Thiên Khải ấy. Nếu mọi người thấy ngon, cậu cũng có thể góp ý với hậu cần, giá cả tương đương mà, cho mọi người ăn ngon hơn chút."

"Yên tâm đi, em sẽ lo việc này chu đáo." Tiểu Mạnh cũng thấy cơm khá tệ, liền gật đầu đồng ý.

Buổi chiều Ôn Thời quay phim cả buổi, cả ngày quay xong cũng thấy mệt mỏi.

Cô vừa tẩy trang xong thì thấy Tiểu Mạnh mang một hộp giữ nhiệt đi tới.

"Là tài xế của anh Ấp gửi qua." Tiểu Mạnh nói khi nhìn thấy cô.

Ôn Thời nhìn hộp giữ nhiệt, nhíu mày hỏi: "Anh ấy đâu?"

Tiểu Mạnh biết cô đang hỏi Giang Trì Ấp: "Tài xế không nói gì." Cậu thử hỏi dò: "Hay chị gọi điện cho anh ấy?"

"Không gọi!" Ôn Thời hừ nhẹ, nhưng nghĩ lại, anh đã nói gần đây lịch quay không còn nhiều, cũng đã dọn qua đây rồi, chẳng có lý gì phải để tài xế mang cơm tới.

Chẳng lẽ lại bị thương nữa rồi sao?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com