Ôn Thời bị giữ chặt trong vòng tay của Giang Trì Ấp, khoảng cách giữa hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Nếu là bình thường, Ôn Thời chắc chắn sẽ bị dọa sợ, tâm trí sẽ hoàn toàn trống rỗng. Nhưng vì chuyện bị ép vào tường trước đó, cô đã xác định rằng Giang Trì Ấp chỉ là một con hổ giấy, sẽ không thực sự làm gì cô.
Thêm vào đó, cô đã quyết định sẽ "chơi đùa” với anh. Lần này khi bị anh chặn vào góc, cô thậm chí không hề né tránh ánh mắt anh, cứ thế nhìn thẳng vào mắt anh, nói một cách thách thức: "Em muốn xem thử Giang lão sư làm sao bắt em im miệng.”
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn không phải không căng thẳng, và xen lẫn vào đó là một chút mong đợi thầm kín.
Rốt cuộc đang mong đợi điều gì, chính cô cũng không rõ.
Giang Trì Ấp dĩ nhiên không thể nhận ra hết những cảm xúc phức tạp của cô, anh chỉ cảm thấy cô đang tức giận.
Người nên giận dữ là ai chứ!
"Lá gan của Ôn lão sư ngày càng lớn nhỉ.” Anh cũng nhìn thẳng vào mắt cô, từ từ ghé sát hơn.
Ôn Thời nhìn thấy khuôn mặt của anh ngày càng phóng to, không khỏi hướng ánh nhìn xuống đôi môi nhạt màu của anh, vô thức nín thở.
Ngay khi cô nhắm mắt lại, chờ đợi môi anh hạ xuống, cô lại cảm thấy đôi môi mình bị anh bóp nhẹ.
Cô mở mắt ra, liền thấy Giang Trì Ấp dùng ngón tay bóp đôi môi mình, khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười trêu chọc.
"Giang Trì Ấp!” Ôn Thời tức tối gạt tay anh ra, trừng mắt nhìn anh.
Giang Trì Ấp lùi lại một bước, tay bám vào tay vịn, hơi cúi người nhìn cô, trong mắt đầy ý cười: "Ôn lão sư, em đang tức giận vì điều gì thế?”
Vừa nói, anh vừa hạ ánh nhìn xuống, dừng lại ở đôi môi của cô: "Vì anh không hôn em sao?”
Ôn Thời bực bội lườm anh, nhìn thoáng qua màn hình hiển thị tầng phía sau anh, rồi lại nhìn anh, cô đẩy mạnh anh một cái.
Quả nhiên, tay anh chỉ đặt nhẹ trên tay vịn, một đẩy là lùi ra ngay.
Giang Trì Ấp cứ nghĩ rằng cô chỉ là xấu hổ thành giận, bị đẩy ra rồi anh vẫn cười nhìn cô.
Ôn Thời nắm chặt tay, lại liếc nhìn số đếm tầng một lần nữa, rồi bất ngờ quay lại đẩy anh vào góc thang máy, không để anh kịp phản ứng, một tay cô túm lấy cổ anh, tay kia giữ chặt gáy, rồi cúi người áp môi mình lên môi anh.
Đây là lần đầu cô làm chuyện này, nên có chút lóng ngóng và vội vàng, khiến Giang Trì Ấp bị đẩy ngã ra sau và kêu một tiếng đau, trong khoảnh khắc đó, một chút mùi máu tràn ra từ môi anh, nhưng điều này không cản trở anh cảm nhận được sự mềm mại từ đôi môi cô. Anh chỉ cảm thấy adrenaline trong cơ thể dâng lên, như có một tiếng nổ ầm vang trong đầu.
Anh theo bản năng định giữ lấy cô và làm sâu thêm nụ hôn này.
Nhưng ngay khi anh đưa tay ra, Ôn Thời đột ngột thả anh ra, đẩy nhẹ một cái và nhanh chóng bước ra khỏi thang máy.
Không biết từ lúc nào, cửa thang máy đã mở.
Ra khỏi thang máy, Ôn Thời quay lại, một tay đưa lên chạm vào đôi môi mình, rõ ràng cũng bị đụng đau, tay còn lại nhấn liên tục vào nút thang máy lên tầng trên, nở một nụ cười tinh quái: "Khuyên Giang lão sư lên sân thượng hóng gió cho bớt nóng nảy.”
Giang Trì Ấp mới nhận ra rằng trước khi cô bước ra khỏi thang máy, cô còn nhấn nút tầng sân thượng, anh tức đến nghiến răng, muốn ngăn cửa thang máy đóng lại, nhưng đã quá muộn, cửa thang máy từ từ khép lại.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại hoàn toàn, anh vẫn kịp thấy Ôn Thời đứng ở cửa, gửi đến anh một nụ hôn gió.
Giang Trì Ấp bám vào cửa thang máy, cảm nhận được hơi nóng trong cơ thể ngày càng tăng cao, nghiến răng ken két: "Ôn Thời!”
Ôn Thời đứng trước cửa thang máy, trong lòng cũng đang đập loạn nhịp, tay bên hông khẽ run rẩy.
Hôn xong rồi chạy, quả nhiên là kí.ch th.ích!
Cô trấn tĩnh lại rồi bước về phòng của mình, sờ lên đôi môi đang đau nhức, chỉ cảm nhận được đau đớn và cảm giác kí.ch th.ích mà thôi. Còn hương vị của nụ hôn ấy, giống như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm, cô chẳng thấy gì đặc biệt cả.
Nhưng điều đó không làm cản trở cảm giác đắc ý trong lòng cô. Lần này xem như cô đã rửa nhục, thật đáng tự hào!
Ôn Thời về phòng, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Sáng hôm sau, khi cô bước vào phòng tắm với mái tóc rối bù, cô mới phát hiện đôi môi mình sưng lên một cục, liền ghé sát vào gương kiểm tra, phát hiện bên trong môi bị va đập và bầm một chỗ, may mắn là không bị rách.
Cô mở nước lạnh, rửa tay rồi áp lên đôi môi sưng tấy, nhìn vào hình ảnh mình trong gương, lúc này mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Trời ơi! Hôm nay cô phải đối mặt với Giang Trì Ấp thế nào đây!
Đến giờ hẹn, Tiểu Mạnh đến đón sếp của mình và thấy cô đang đeo khẩu trang cùng kính râm, lén lút cúi người nhìn quanh hành lang.
"Sếp sợ có paparazzi à?" Tiểu Mạnh khẽ nhếch môi, nói: "Khách sạn này toàn là nghệ sĩ, an ninh rất tốt, sếp cứ yên tâm."
Ôn Thời xác nhận không thấy Giang Trì Ấp xuất hiện mới thở phào nhẹ nhõm, đứng thẳng người nhìn Tiểu Mạnh, thầm nghĩ: 'Cậu biết gì chứ, sếp của cậu sợ nhất chính là nghệ sĩ đấy!'
Mãi đến khi lên xe, Ôn Thời vẫn giữ bộ dạng lén lút như vậy, khiến không ít người xung quanh chú ý. Nếu không phải bên cạnh có Tiểu Mạnh đã quá quen mặt, chắc chắn cô đã bị bảo vệ khách sạn giữ lại.
Tiểu Mạnh nhìn cô đầy khó hiểu, thật sự muốn nói với mọi người rằng mình không quen biết người kỳ quái này.
Thấy Ôn Thời ngồi vào xe thở phào nhẹ nhõm, cậu không nhịn được mà hỏi: "Sếp, xảy ra chuyện gì vậy?"
"À..." Ôn Thời ngập ngừng một lúc, rồi hỏi lại: "Nếu tôi tấn công Ấp ca của cậu thì có tính không?"
"Gì cơ?" Tiểu Mạnh hét lên, giọng cao vút, may mà xe chưa khởi động, nếu không chắc chắn cậu sẽ đạp ga hoặc đạp phanh hết cỡ.
Tiểu Mạnh quay đầu nhìn cô, ngạc nhiên đến nỗi nói không ra lời: "Hai người lại cãi nhau sao? Sếp, chị đã làm gì? Kết quả thế nào?”
Ôn Thời khẽ sờ lên đôi môi dưới lớp khẩu trang, nói một cách buồn bã: "Coi như là hai bên đều tổn thương.”
Tiểu Mạnh vội nhìn cô từ đầu đến chân, thấy cô đã bỏ kính râm, không thấy vết thương rõ ràng nào dưới lớp khẩu trang, cậu mới thở phào nhẹ nhõm rồi cảm thấy khó hiểu. Với nhân cách của Ấp ca, dù sếp có đánh anh ấy thật, anh ấy cũng chắc chắn sẽ không ra tay đánh lại.
"Thế... Ấp ca nói gì?" Tiểu Mạnh không ngờ rằng thử thách đầu tiên trong sự nghiệp lại đến nhanh như vậy, cậu đã nghĩ đến các khả năng như Giang Trì Ấp sẽ tố cáo, kiện tụng, v.v.
"Anh ấy có thể nói gì, chắc tức chết rồi.” Ôn Thời nhớ lại dáng vẻ trợn tròn mắt của anh tối qua, lại nhoẻn miệng cười, đôi mắt cũng cong lên.
Tiểu Mạnh thấy cô cười như vậy, liền biết mình đã hiểu lầm. Đến khi đến phim trường, thấy môi cô sưng lên, cậu lại muốn đâm đầu vào tường ngay tại chỗ.
Cậu thật ngốc, thật sự là "hai bên đều tổn thương” theo nghĩa này sao?
Rốt cuộc ai dạy cô hiểu sai thành ngữ thế này chứ!!!