"Về khách sạn trước đã."
Ôn Thời cùng Tiểu Mạnh lên xe, lấy điện thoại ra, suy nghĩ một lát rồi gọi video cho Giang Trì Ấp.
Điện thoại kết nối, màn hình rung lắc vài lần, xuất hiện lại là gương mặt của đạo diễn Chu.
"Sao lại là đạo diễn Chu, Giang lão sư đâu rồi?" Vừa thấy người nghe điện không phải là Giang Trì Ấp, lòng Ôn Thời lập tức nảy lên lo lắng.
Tiểu Mạnh đang lái xe nhìn vào gương chiếu hậu, vừa nãy không phải đã nói là không gọi cho anh Ấp sao, sếp từ khi nào lại nói một đằng làm một nẻo như thế.
"Tiểu Ôn à." Đạo diễn Chu đang ở trường quay, xung quanh còn rất hỗn loạn, ông nhìn vào màn hình trêu: "Sao vậy, mới không gặp một chút đã nhớ Trì Ấp rồi sao?"
Ôn Thời không nhịn được trợn mắt, không đáp lại câu đùa: "Bảo Giang Trì Ấp nghe điện thoại đi."
"Cậu ấy đang bận, có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại."
Mặc dù đạo diễn Chu cười nhưng Ôn Thời vẫn cảm thấy đầy nghi ngờ, nụ cười của ông trong mắt cô như đang che giấu điều gì đó.
"Có phải đã xảy ra chuyện gì không?" Cô truy hỏi.
Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh trước đây khi Giang Trì Ấp ngã từ trên cao xuống, suýt chút nữa rơi vào đống đạo cụ, làm cô cảm thấy nhịp thở nhanh hơn.
Đạo diễn Chu không biết nên khóc hay cười: "Tiểu thư của tôi ơi, xảy ra chuyện gì được chứ? Cậu ấy đang bận, dù tôi có gọi thì cũng chẳng rảnh tay nghe đâu."
"Thế thì cho tôi xem đi." Ôn Thời càng thêm nghi ngờ.
Đạo diễn Chu đành bất lực, chuẩn bị xoay điện thoại thì Ôn Thời nghe thấy giọng của Giang Trì Ấp.
"Ai vậy?"
"Ai vào đây nữa, là đại tiểu thư của nhà cậu. Tôi nói là cậu đang bận, cô ấy cứ hỏi tôi có phải cậu gặp chuyện không."
Nói xong, đạo diễn Chu đã xoay màn hình, Giang Trì Ấp xuất hiện trong khung hình.
Anh mặc một bộ đồ dễ vận động, người lấm lem bùn đất, hai tay cũng dính đầy bùn. Phía sau anh là một bãi bùn trong trường quay với phông nền xanh lá, xung quanh còn rải rác các mảnh vỡ của robot và máy móc, cùng nhiều diễn viên khác cũng dính đầy bùn đất như anh.
Thật sự là đang quay phim sao? Ôn Thời ngớ người ra, sau đó cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Chưa kịp để Giang Trì Ấp mở lời, cô đã vội nói: "Anh không phải nói là không còn cảnh quay nữa sao, sao giờ lại quay muộn thế này, làm em tưởng anh xảy ra chuyện gì rồi!"
Giang Trì Ấp khẽ nhếch môi: "Ừ, anh biết là em lo lắng cho anh mà."
"Em là lo, lo anh có chuyện thì em lại phải đổi huấn luyện viên thể hình!" Ôn Thời mặt nóng bừng, nhưng miệng thì vẫn cố chấp.
Giang Trì Ấp chỉ mỉm cười không nói gì, đôi mắt thì chăm chú nhìn cô, khiến Ôn Thời càng cảm thấy mặt mình nóng hơn.
Đạo diễn Chu cầm điện thoại thấy vậy cũng không nhịn được mà chen vào: "Là cậu ấy tự đề nghị gom hết các cảnh quay vào mấy hôm nay cho xong. Tôi tưởng cậu ấy nhận vai gì quan trọng lắm, hóa ra là để qua diễn phụ cho cô, suýt nữa làm tôi tức chết."
Ôn Thời nghe vậy ánh mắt dịu đi, cô hỏi Giang Trì Ấp: "Thật sao?"
Giang Trì Ấp gật đầu: "Em cũng đừng hiểu lầm, anh chỉ muốn giám sát việc tập luyện của em thôi."
Ôn Thời biết anh cố ý nói vậy, vờ trừng mắt với anh.
"Hai người nói xong chưa? Mau cúp máy đi, ông đây vốn đã bị tiểu đường, đừng làm hại tôi nữa!" Đạo diễn Chu nói một câu không kiêng nể.
Ôn Thời nghe xong hừ cười một tiếng: "Bị tiểu đường mà còn ăn đồ ngọt, sau này đừng hòng tôi mua điểm tâm cho nữa."
"Chỉ đùa thôi mà." Đạo diễn Chu vội quay điện thoại lại: "Nói thật đấy, lần cuối cô gửi điểm tâm là từ bao giờ rồi?"
"Qua hầm rồi tín hiệu không tốt, tôi không nghe rõ ông nói gì." Ôn Thời cố ý đáp: "Vậy tôi cúp máy nhé."
Đạo diễn Chu tức đến nỗi trừng mắt: "Con bé đáng ghét!"
"Có lẽ anh sẽ về rất muộn, em tự tập luyện cho đàng hoàng đi, để anh bắt quả tang lười biếng thì phạt gấp đôi đấy."
Ôn Thời chuẩn bị kết thúc cuộc gọi thì bỗng nghe thấy giọng của Giang Trì Ấp, cô không nhịn được lớn tiếng phản bác: "Em không có lười biếng!"
Nói xong, cô lập tức cúp máy, không để cho Giang Trì Ấp có cơ hội lải nhải thêm.
Tiểu Mạnh nhìn cô tức giận cúp máy, hỏi: "Anh Ấp vẫn đang quay phim à? Vậy mà còn tranh thủ nấu ăn cho sếp nữa…"
Ôn Thời liếc qua chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh, khẽ cắn môi rồi nói với Tiểu Mạnh: "Cậu đặt chút đồ ăn khuya cho họ nhé."
"Vâng."
Về đến khách sạn, Ôn Thời mở bình giữ nhiệt, bên trong là hai món, một đĩa thịt bò xào cần tây và một đĩa rau xà lách xốt hào, trông có vẻ thanh đạm nhưng lại thơm nức mũi.
Ôn Thời lại không khỏi cảm thán về "cô gái ốc sên" Giang Trì Ấp, đây cũng là một trong những điều khiến cô đặc biệt thích anh.
Cô ăn sạch sẽ xong rồi đi đến phòng gym, hoàn thành bài tập theo đúng kế hoạch.
Tập xong, cô nằm dài trên thảm yoga, lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh khuôn mặt đầy mồ hôi gửi cho Giang Trì Ấp, kèm theo một biểu cảm "hứ".
Khi Giang Trì Ấp nhận được bức ảnh này, anh vừa tắm xong tại phim trường, nhìn thấy ảnh của cô, anh lập tức muốn quay lại tắm thêm lần nữa.
Trong ảnh là góc chụp từ trên cao xuống, khuôn mặt Ôn Thời ửng đỏ, đôi mắt mơ màng, làn da trắng mịn trên cổ và xương quai xanh lộ ra chút màu hồng, trông như thể vừa được ai đó yêu chiều qua.
Giang Trì Ấp chống tay lên trán, thầm mắng nhỏ: "Đáng chết."
Anh nhanh chóng gõ tin nhắn vào ô trò chuyện: "Đừng nằm đó lâu quá, cẩn thận cảm lạnh. Đợi hết mồ hôi rồi, khoác khăn lớn rồi hãy về phòng, rõ chưa?"
Chỉ cần nghĩ đến việc cô như vậy có thể bị người khác nhìn thấy, anh gần như phát điên.
Anh chỉ muốn chạy ngay về bên cô, đem cô bọc kín lại.
Không được, tốc độ bên này cần phải đẩy nhanh hơn, nhất định phải giám sát cô sát sao mới được!
Ôn Thời nhìn tin nhắn của anh, bĩu môi: ‘Đúng là càng ngày càng lắm lời, mình vẫn thích anh khi trầm mặc ít nói hơn.’
Miệng thì phàn nàn, nhưng tay lại thành thật gõ tin nhắn: "Biết rồi, đồ lắm lời!"
Chờ một lúc không thấy anh trả lời, cô vứt điện thoại qua một bên, bực bội nói: "Lúc cần nói thì lại im lặng như thế, thật là đáng ghét!"
Cô nằm cho đến khi không còn đổ mồ hôi nữa, rồi mới ngồi dậy, khoác khăn lớn và ngáp một cái rời khỏi phòng gym.
Đi đến trước thang máy, cửa vừa mở ra, cô thấy Giang Trì Ấp đang đứng bên trong.
"Anh về rồi à." Ôn Thời ngạc nhiên mừng rỡ, cơn buồn ngủ lập tức tan biến vài phần.
Giang Trì Ấp nhìn lướt qua chiếc khăn cô đang khoác, khóe môi căng thẳng dần giãn ra.
"Mệt cả ngày rồi mà vẫn còn đi tập à?" Ôn Thời bước vào thang máy, không tin nổi mà hỏi.
Giang Trì Ấp không trả lời, chỉ đóng cửa thang máy lại rồi nhấn nút tầng phòng của Ôn Thời.
Ôn Thời nhướn mày nhìn anh, bất ngờ ngẩng đầu trừng mắt: "Anh đến để kiểm tra xem em có thực sự tập luyện không đấy à?"
"Ôn lão sư, anh khuyên em bây giờ nên im lặng." Giang Trì Ấp nghiêng đầu nhìn cô.
"Sao vậy, bị em nói trúng tim đen rồi sao?" Ôn Thời không rõ mình đang tức giận hay tủi thân: "Em đã làm theo lời anh dặn rồi, mà anh lại không tin em!"
Giang Trì Ấp xoay người che camera, hai tay đặt lên tay vịn, ép cô vào trong vòng tay, cúi đầu hỏi: "Em tự im miệng hay để anh giúp em đây?"