Từ thành phố Y quay về thành phố H, không chút chậm trễ hai ngươi lập tức bắt tay vào việc quay phim.
Theo tiến độ kịch bản, quá trình quay cũng đã đi đến hồi kết.
Vì trước đó Giang Trì Ấp vắng mặt một thời gian, nên phần lớn các cảnh quay còn lại của Ôn Thời đều thực hiện cùng anh.
Lịch trình kéo dài thong thả suốt một tháng, cuối cùng Ôn Thời và Giang Trì Ấp cũng đến cảnh quay cuối cùng của họ.
Trong phim, Lục Dao quả không hổ danh là một ma đầu. Sau khi hoàn toàn đối đầu với Bùi Lân Chi, cô gần như hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn và cố chấp.
Cô không chỉ muốn tiêu diệt cả thiên hạ, mà còn muốn chứng minh con đường thành thần của chính mình.
Từ đoạn hội thoại trước đó giữa cô và Bùi Lân Chi đã có thể thấy được sự cố chấp ấy:
“Nàng lúc nào cũng nói muốn báo thù cho thiên hạ, nhưng còn biết bao sinh mạng vô tội thì sao? Lẽ nào họ phải hy sinh chỉ vì con đường thành thần của nàng ư?” Bùi Lân Chi lớn tiếng hỏi.
Lục Dao cười nhạt: “Sinh mạng phàm nhân trong mắt người tu chân chẳng qua là cái chớp mắt. Các người miệng nói đạo nghĩa, nhưng trong mắt các ngươi, họ chẳng phải vẫn là con kiến thôi sao? Sinh mạng vô tội? Đúng là họ vô tội, nhưng ta không phụ họ. Khi ta trở thành ma thần, chỉ cần phẩy tay một cái, ta sẽ đảo ngược luân hồi, khiến họ tất cả đều sống lại.”
“Nàng đừng nói những lời viển vông đó nữa. Bao nhiêu sinh mạng chết trong tay nàng, thiên đạo sao có thể dung thứ? Dù có một ngày nàng phi thăng, cũng chỉ chết dưới lôi kiếp phi thăng mà thôi!”
“Ta không sợ. Ai cản ta thì ta giết kẻ đó. Lôi kiếp thì đã sao, ta có gì phải e ngại!”
…
Cảnh quay cuối cùng của Ôn Thời chính là cảnh lôi kiếp phi thăng của Lục Dao.
Cô lập đàn trên đỉnh ngọn núi tên Kình Xích, mời toàn bộ tu sĩ trong thiên hạ đến chứng kiến lôi kiếp của mình và tận mắt nhìn cô phi thăng thành thần.
Dĩ nhiên họ sẽ đến, nhưng không phải để dự lễ, mà là để giết cô.
Lục Dao cũng không phải dạng người khoe khoang vô cớ, mục đích của cô chính là lấy mạng họ. Nền tảng hàng vạn năm của giới tu chân đâu dễ gì bị cô lay chuyển chỉ bằng giết chóc, nhưng hầu hết các tu sĩ đều chọn cách bảo toàn thân mình.
Nhưng khi thấy cô sắp phi thăng thành ma thần, họ không thể khoanh tay đứng nhìn, bởi một khi cô thật sự phi thăng, đó mới là thảm họa thực sự cho giới tu chân.
Trong khi đó, tu vi của Lục Dao đã dừng lại ở trạng thái bế tắc, cô cần tu vi và sinh mạng của những người này để tiếp sức cho mình.
Mang những toan tính khác nhau, họ đồng loạt tụ hội trên đỉnh Kình Xích.
Phần cảnh quay ngoại cảnh đã hoàn tất từ trước, những cảnh còn lại đều sẽ được quay tại phim trường phông xanh.
Cảnh quay hôm nay dự kiến kéo dài cả ngày, Ôn Thời vẫn như thường lệ, dậy sớm hóa trang, mặc lên mình bộ trang phục còn lộng lẫy hơn thời kỳ "Thánh nữ." Áo dài pha trộn xanh, đỏ, vàng, eo và tay áo bay phấp phới, trông cô như một tiên nữ bay lượn trong bích họa Đôn Hoàng.
Vừa vào phim trường, cô đã được treo lên dây cáp, sau lưng là Giang Trì Ấp cũng được treo cùng.
So với Ôn Thời, các cảnh quan trọng cuối phim của Giang Trì Ấp nhiều hơn, vì là thủ hạ, anh thường phải thay cô ra tay.
Trước khi quay, đạo diễn Kiều cầm loa dặn dò mọi người: “Hôm nay cảnh quay rất quan trọng, để đảm bảo trạng thái của diễn viên, thời gian nghỉ ngơi của chúng ta sẽ bị rút ngắn, cảm ơn mọi người đã cố gắng!”
Ông vừa nói xong, phó đạo diễn liền ra hiệu các bộ phận chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếng “Action!” vang lên, cảnh quay chính thức bắt đầu.
Không cần nhiều lời thừa, cảnh quay mở đầu là cuộc hỗn chiến giữa tu sĩ và ma tu.
…
Gần năm trăm năm đã trôi qua, Bùi Lân Chi không còn là chàng thiếu niên non nớt ngày nào. Anh đã trưởng thành, trở thành một đại năng uy chấn một phương. Lúc này, trong số các tu sĩ có mặt, chỉ mình anh mới đủ sức đấu với Lục Dao.
Nhiều năm qua, họ thường xuyên chạm mặt nhau. Phần lớn những lần gặp gỡ, Bùi Lân Chi đều phá giải âm mưu của Lục Dao, sau đó không tránh khỏi một trận ác chiến. Có khi, cả hai chỉ tình cờ gặp nhau trong cùng một bí cảnh, nhưng không ra tay, chỉ lặng lẽ nhìn nhau từ xa.
Bùi Lân Chi từng thề sẽ khôi phục tông môn, nhưng bao năm qua, anh vẫn sống đơn độc, dành trọn tâm huyết để truy đuổi Lục Dao.
“Đến đi! Giữa chàng và ta, sớm muộn gì cũng có trận chiến này!” Lục Dao nói, phía sau cô là trận pháp kiếm quang rực rỡ. Nhiều năm qua, cô cướp đoạt vô số bảo vật, nhưng trên tay vẫn nắm chặt thanh ngọc kiếm thấm đẫm máu tươi.
Bùi Lân Chi cũng cầm trong tay một thanh ngọc kiếm tương tự. Anh nhìn Lục Dao mà không nói thêm lời nào. Tất cả đã không thể cứu vãn. Anh chỉ có thể dùng kiếm của mình để chấm dứt tất cả.
…
Ôn Thời bị cố định trên một bánh xoay, có thể tự do xoay chuyển giữa không trung. Động tác này cô đã luyện tập không biết bao nhiêu lần. Vừa phải đảm bảo chuyển động đẹp mắt, không để dải lụa trên người quấn vào mình, vừa phải giữ được sức mạnh và khí thế.
Trong lúc quay chính thức, cô bị NG hai lần mới hoàn thành động tác một cách hoàn hảo.
Sau khi xác nhận hình ảnh ổn thỏa, đoàn phim tiếp tục quay các cảnh tiếp theo.
Đây là lần đầu tiên sau một tháng, Ôn Thời trực tiếp tham gia cảnh đánh nhau. Phần lớn các cảnh trước đó, cô chỉ cần ra lệnh, khi thì thờ ơ, khi thì lạnh lùng đầy sát khí.
Nhờ sự đốc thúc của Giang Trì Ấp, Ôn Thời đã không ngừng tập luyện suốt thời gian qua. Kỹ thuật của cô không chỉ tốt hơn mà còn đạt được kỳ vọng của đạo diễn Kiều.
Những nỗ lực của cô trong nhiều tháng qua, tất cả đều dồn hết vào cảnh quay này. Dĩ nhiên, cô phải làm mọi thứ thật hoàn hảo.
Ôn Thời dốc hết sức mình, bộc lộ toàn bộ khí thế. Đối diện Thư Mạc, cô ra tay không chút nương tình, nhiều lần áp chế anh khiến cảnh quay bị NG.
Lại một lần NG nữa, đạo diễn Kiều vừa hô dừng, Thư Mạc đã không nhịn được mà xoa trán.
Điều anh lo lắng suốt thời gian qua cuối cùng cũng xảy ra. Điều khiến anh không thể chấp nhận hơn cả là Ôn Thời dường như luôn phối hợp với nhịp điệu của anh trước đó, nhờ vậy mà các cảnh quay diễn ra suôn sẻ.
Nhưng lần này, trong cảnh quay quan trọng nhất của cô, rõ ràng cô muốn anh theo nhịp của mình. Nhưng… ‘thần thiếp không làm được a!!!’
Thư Mạc giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng trong lòng lại muốn hét lên như Ngũ A Ca*.
*Ngũ A Ca trong Hoàn Châu Cách Cách ý.
Anh ấy thầm thề rằng sau này sẽ không bao giờ đóng chung với Ôn Thời nữa. Thật quá sức đả kích!
Loại quái vật này, chỉ có Giang Trì Ấp - tên bi.ến th.ái kia - mới xứng đáng hợp tác!
Thư Mạc thầm mắng không ngừng, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh trạng thái, liên tục trao đổi với Ôn Thời để tìm lại cảm giác.
Tinh thần xuất sắc của Ôn Thời khiến đạo diễn Kiều quyết tâm rằng dù có phải quay đến tận khuya, ông cũng phải hoàn thành cảnh quay này. Ông không thể yêu cầu Ôn Thời “nương tay,” mà chỉ có thể liên tục động viên Thư Mạc.
Ôn Thời cũng cảm nhận được điều đó, nhưng dù đạo diễn Kiều có tìm cô nói chuyện, cô cũng sẽ không nhượng bộ.
Thật ra, cô không phân biệt được đây là ý chí của mình hay của Lục Dao trong vai diễn. Nhưng trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ: “Tại sao phải nhượng bộ?” Nếu nhượng bộ, Lục Dao sẽ không có được ngày hôm nay, và cô cũng không thể thể hiện được sự quyết tuyệt sống chết của nhân vật này.
Dưới những lời động viên của đạo diễn Kiều và áp lực từ Ôn Thời, cuối cùng Thư Mạc cũng tìm lại trạng thái, hoàn thành tốt cảnh đánh nhau.
Sau khi được tổ hóa trang liên tục thêm vết thương, cả hai đều đã rơi vào tình trạng toàn thân đẫm máu. Họ lơ lửng giữa không trung, không nói lời nào, chỉ nhìn nhau chăm chú. Phía trên bầu trời, mây đen bắt đầu tụ lại dày đặc.
Lôi kiếp của Lục Dao đã đến…