Lời tiên đoán của Bùi Lân Chi trở thành sự thật. Lục Dao giết chóc quá nhiều, không được Thiên Đạo dung thứ. Lôi kiếp giáng xuống hủy thiên diệt địa, như muốn xóa sạch mọi đường sống của cô.
Khi trận pháp lôi kiếp mở ra, các tu sĩ và ma tộc đều buộc phải dừng tay. Chỉ còn lại Bùi Lân Chi và Huyền Linh ở lại trong trận.
Toàn bộ lôi kiếp trút xuống người Lục Dao. Với sức mạnh của hai người, họ vẫn có thể chống chịu uy áp từ lôi kiếp.
Nhìn Lục Dao dần không thể gắng gượng, Huyền Linh định thay cô chống đỡ kiếp nạn, nhưng bị Lục Dao dùng khế ước chủ tớ áp chế.
Cô vẫn điên cuồng như thế: “Đây là lôi kiếp của ta, cũng là cơ duyên của ta. Không ai được phép phá hỏng đại sự của ta!”
Trong lúc gào thét, máu tươi trào ra từ miệng cô. Dù vậy, uy áp từ lôi kiếp không hề giảm, thậm chí càng lúc càng mạnh, như muốn lấy mạng cô.
Ánh mắt Lục Dao vẫn không chút sợ hãi. Cô liên tục lấy ra nhiều bí bảo để chống đỡ, nhưng tất cả đều như muối bỏ biển.
“Bỏ cuộc đi, Lục Dao! Chỉ cần nàng tán tận tu vi, lôi kiếp sẽ tiêu tan. Ta sẽ bảo vệ nàng, dẫn nàng rời khỏi đây!” Sau thời gian dài im lặng, Bùi Lân Chi cuối cùng cũng bật thốt lên, giọng nói đầy sự cầu khẩn.
Trong mắt họ, phàm nhân chỉ như con sâu cái kiến. Nhưng dưới Thiên Đạo, họ nào khác gì những con kiến ấy? Tầm tiên lộ* vốn dĩ là con đường hướng tới cái chết.
*Tầm tiên lộ: tìm kiếm con đường thành tiên.
Lục Dao chỉ hiểu ra điều đó sớm hơn anh mà thôi. Một mình cô chống lại Thiên Đạo, há chẳng phải cũng là vì tất cả những tu sĩ như họ sao?
Càng nhìn thấu, Bùi Lân Chi càng đau lòng. Anh gọi cô, giọng trầm thấp mà tha thiết: “Lục Dao, trở về đi… Dao Nhi, theo ta đi!”
Giữa lôi kiếp, thân thể cháy đen không còn nhận ra được của Lục Dao từ từ quay đầu lại. Cô vươn tay về phía anh, như đang gọi anh đến gần.
Bùi Lân Chi không chút do dự bước tới. Dù là âm mưu hay muốn giết anh, anh đều chấp nhận. Nếu thế gian này không có Lục Dao, thì cũng không cần đến Bùi Lân Chi.
Nhưng điều anh không ngờ tới là Lục Dao đột nhiên dùng chân khí cuốn lấy tay cầm kiếm của anh, đâm thẳng thanh kiếm qua ngực mình.
Giữa lôi kiếp, khi đang trọng thương, chỉ cần một mảnh sắt vụn cũng có thể lấy mạng cô, huống chi là thanh linh kiếm được rèn để hàng yêu trừ ma.
Trước ánh mắt kinh hoàng của Bùi Lân Chi và tiếng hét xé lòng của Huyền Linh, lôi kiếp đột ngột dừng lại. Mây đen dần tan, và cô đã vượt qua lôi kiếp.
Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, từng chút một rọi xuống cơ thể của Lục Dao. Lớp cháy đen trên người cô từ từ biến mất, để lộ dung mạo vốn có.
“Tại sao… tại sao!” Bùi Lân Chi ôm chặt lấy cô, gào lên như xé lòng.
Khóe môi Lục Dao vẫn vương vết máu, nhưng nét mặt vẫn giữ vẻ điên cuồng. Cô bật cười, giọng khàn khàn: “Nửa bước Ma Thần. Cả đời ta dốc sức, cuối cùng cũng chỉ thành tựu nửa bước Ma Thần… Ha ha ha…”
Cười xong, ánh mắt cô sắc bén nhìn Bùi Lân Chi: “Bùi Lân Chi, chàng dùng thân phàm nhân trảm thần, lại là Ma Thần duy nhất trên thế gian này. Công đức như vậy, chàng chắc chắn sẽ trở thành người đầu tiên phi thăng trong vạn năm nay!”
“Ha ha ha… Thiên Đạo, Thiên Đạo thì sao chứ? Chẳng phải vẫn bị ta tính kế đấy thôi…”
Lục Dao đảo mắt nhìn những tàn tích đổ nát trên đỉnh núi, nơi xác chết nằm rải rác khắp nơi: “Ta từng phát nguyện giết sạch thiên hạ, hôm nay xem như đã làm được. Còn việc diệt sạch chư thần, phải nhờ chàng thay ta làm rồi!”
Cô quay sang nhìn Bùi Lân Chi, khóe môi cong lên một nụ cười. Giọng nói của cô như trở nên thân thiết: “Bùi Lân Chi…”
Bùi Lân Chi cúi tai lắng nghe, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng gió gào thét.
Anh hét lên đau đớn, ôm chặt lấy người trong lòng.
Người anh yêu nhất đời đã chết đi, một cách bi tráng và quyết tuyệt, trong vòng tay anh.
Công đức kim quang bao phủ lên người Bùi Lân Chi, nhưng anh thậm chí không thể giữ lại thi thể của cô.
Nhìn Lục Dao sắp hóa thành tro bụi, Huyền Linh không chút do dự lao tới. Hắn cố nắm lấy một chút tro tàn của cô, nhưng rồi cũng tan biến trong ánh sáng vàng, hòa làm một với chủ nhân của mình.
Khi nhìn đoạn video thô này, đã nửa tháng trôi qua kể từ ngày Ôn Thời đóng máy.
Cảnh quay này khiến cả cô và Thư Mạc đều khó lòng thoát ra khỏi vai diễn.
Cô mang trong mình sự hủy diệt mạnh mẽ, chỉ muốn phá hủy mọi thứ để giải tỏa cảm giác đè nén trong lòng.
Giang Trì Ấp đã dạy cô đấm bốc để giải tỏa. Ba ngày liền cô trút giận lên bao cát, cuối cùng mới cảm thấy khá hơn.
Còn Thư Mạc thì chỉ cần nhìn thấy cô là rầu rĩ, thậm chí rơi nước mắt. Trong khoảng thời gian cô chờ Giang Trì Ấp đóng máy, anh đã ra lệnh cấm cô xuất hiện trước mặt anh ta.
Hồi tưởng lại cảnh tượng khi ấy, Ôn Thời vẫn không nhịn được bật cười.
Từ phòng làm việc của đạo diễn Kiều bước ra, bầu trời bên ngoài âm u, trông như sắp có tuyết rơi nữa.
Gần đến cuối năm, đường phố đã giăng đèn kết hoa, mang đậm không khí lễ hội.
Ôn Thời nhìn thoáng qua vài lần rồi lên xe.
“Sếp, chúng ta đi đâu?” Tiểu Mạnh hỏi cô.
“Đến công ty đón Ấp ca của cậu tan làm.” Cô tháo kính râm, mỉm cười đáp.
Tiểu Mạnh cười một tiếng, khởi động xe, rồi lại hỏi: “Chuyện của Thôi tiên sinh, sếp định trả lời thế nào ạ?”
Có vẻ Ôn Thời để lại ấn tượng quá sâu sắc với Thôi tiên sinh. Ông ấy muốn mời cô làm đại diện hình ảnh cho khu nghỉ dưỡng của họ. Mặc dù cô đã từ chối một lần, ông vẫn tự mình gọi điện mời.
Ôn Thời chỉ nói sẽ cân nhắc, nhưng đã hai ngày trôi qua.
“Để tôi tự gọi điện cho ông ấy.” Cô vẫn quyết định từ chối. Thứ nhất, cô chỉ muốn đóng phim, khi không đóng phim thì nghỉ ngơi, không muốn nhận thêm công việc khác. Thứ hai, tập đoàn Ôn Thị cũng có lĩnh vực kinh doanh khu nghỉ dưỡng, mà cô lại là cổ đông. Việc đại diện cho khu nghỉ dưỡng của tập đoàn Thôi Thị là gây tổn hại đến lợi ích của chính cô.
Trên đường đi, cô gọi điện cho Thôi tiên sinh, thành thật chia sẻ suy nghĩ của mình.
“Thật đáng tiếc quá. Khi tập đoàn chúng tôi nhắc đến việc tìm đại diện hình ảnh, tôi lập tức nghĩ đến cô Ôn. Thật lòng mà nói, ngoài cô ra, tôi không có ai khác trong lòng.” Thôi tiên sinh không những không giận mà còn cười nói: “Gần đây hồ đã đóng băng, nếu cô Ôn có thời gian, mời đến câu cá trên băng nhé.”
“Được thôi, đến lúc đó tôi còn phải học hỏi ông nhiều.” Ôn Thời lập tức cười đáp.
Hai người trò chuyện vài câu rồi kết thúc cuộc gọi. Về chuyện câu cá trên băng, Ôn Thời bắt đầu có chút hứng thú.
Đến công ty, sau khi đón Giang Trì Ấp, Ôn Thời liền kể chuyện này cho anh.
“Muốn đi không?” Giang Trì Ấp hỏi: “Nếu muốn, anh sẽ chuẩn bị đồ câu cá, chúng ta đi trước Tết.”
Ôn Thời gật đầu: “Sau Tết, nhân lúc cả hai không có lịch trình, chúng ta ra nước ngoài thăm mẹ anh nhé?”
“Được.” Giang Trì Ấp nắm lấy tay cô.
Hôm sau, Giang Trì Ấp mua xong toàn bộ dụng cụ câu cá. Chiều hôm ấy, họ lập tức đến khu nghỉ dưỡng.
Có khá nhiều người hứng thú giống họ. Trên mặt hồ đã dựng đủ loại lều to nhỏ.
May mắn thay, Thôi tiên sinh đã giữ chỗ sẵn cho họ, nếu không chắc chẳng tìm được vị trí tốt.
Thấy hai người đi cùng nhau, Thôi tiên sinh nở nụ cười đầy ẩn ý: “Lão già này từ đầu đã nhìn ra quan hệ của hai người không bình thường.”
“Ánh mắt của Thôi tiên sinh chắc chắn không sai. Chỉ có điều, chứng tỏ rằng anh ấy đã nhắm trúng cháu ngay từ lúc đó.” Ôn Thời liếc nhìn Giang Trì Ấp, cười nói.
Giang Trì Ấp chỉ cười bất lực, còn Thôi tiên sinh thì bị câu nói của cô chọc cười ha hả.
Sau khi dựng xong lều, dưới sự hướng dẫn của Thôi tiên sinh , họ khoan xong lỗ câu trên băng.
“Lần này chúng ta phải thi đấu xem ai câu được nhiều cá hơn.”
“Chắc chắn rồi.” Ôn Thời cười: “Nhưng lần này Thôi tiên sinh đừng giận nhé.”
Thôi tiên sinh hừ một tiếng: “Cứ đợi đấy!”
Dứt lời, cả hai vào lều của mình, kéo kín tấm vải bên ngoài. Giang Trì Ấp đã bật sẵn bếp dầu, lều ấm áp đến mức Ôn Thời cởi áo phao, chỉ mặc áo len cũng không thấy lạnh.
Họ ngồi dựa vào đệm, trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn xem lỗ câu bên ngoài có động tĩnh gì không. Cảm giác thật dễ chịu.
Đến nửa đêm, họ đã câu được hai con cá lớn. Ôn Thời cũng bắt đầu riu riu buồn ngủ. Nhưng một cuộc gọi đến đã làm cô lập tức tỉnh táo.