Ảnh Đế Biết Đọc Tâm? Làm Sao Lại Phát Cuồng Vì Tôi

Chương 43: Sếp của tôi là giỏi nhất!



"Tôi chỉ sợ số tiền này bị ném ra ngoài một cách vô ích thôi."

Người đã kéo vào hố rồi, Ôn Thời cũng chẳng có gì phải giấu nữa. Cô thở dài, giả vờ đau khổ nói: "Đã vậy, anh Minh đã đồng ý tiếp quản công việc của tôi thì tôi cũng không có gì cần phải che giấu."

"Các anh cũng thấy rồi đấy, quản lý của tôi chẳng hề để ý đến tôi. Không những thế, bà ta còn muốn hại tôi nữa. Trước đây khi xảy ra scandal, tôi nhờ bà ta xử lý nhưng bà ta lại chẳng làm gì cả. Hôm nay bị chụp lén, tôi cũng không tin là bà ta không nhận được ảnh từ đám paparazzi."

"Bà ta chắc hẳn muốn cho mấy cái scandal của tôi càng ồn ào càng tốt, ầm ĩ đến mức cả thiên hạ đều biết, để tôi bị bố lôi về nhà, thế là bà ta có thể nuốt trọn số tiền trong tài khoản của phòng làm việc."

Lư Minh nghe xong liền hiểu ra: "Ý của cô là, nếu chúng ta cố gắng giấu bức ảnh này, bà ta có thể sẽ cố tình phát tán nó ra ngoài lần nữa?"

Sao anh lại cảm thấy mình vừa leo lên một chiếc thuyền cướp biển thế này?

Ôn Thời gật đầu: "Đúng vậy, tôi lo là chuyện này sẽ xảy ra. Cho nên anh Minh, anh có thể yêu cầu đám paparazzi tạm giữ bức ảnh lại một thời gian được không? Chỉ cần không quá hai ngày, tôi sẽ biết ngay bà ta có hành động gì hay không."

"Chuyện này không vấn đề gì." Lư Minh gật đầu.

 

Giang Trì Ấp từ đầu đến giờ vẫn nhíu mày, anh nhìn Lư Minh một cái rồi nói: "Quản lý của em là Lưu Mỹ Phi phải không. Trong giới này bà ta cũng có tiếng, có không ít mối quan hệ. Nếu em định đối phó với bà ta, e rằng không đơn giản đâu."

Ôn Thời khẽ hừ lạnh: "Tôi không ngốc đến mức chạy đến đối đầu trực tiếp với bà ta, cũng chưa từng động đến tài khoản văn phòng khiến bà ta cảnh giác. Mẹ tôi đang âm thầm giúp tôi điều tra. Chỉ cần nắm được bằng chứng, tôi nhất định không tha cho bà ta!"

Nói xong, cô lại tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Lư Minh: "Anh Minh, chuyện này tôi cần anh giúp tôi."

Khóe miệng Lư Minh giật giật, nếu không phải là thuyền cướp biển thì là gì nữa chứ? "Giúp cô cái gì? Chẳng lẽ giúp cô đi đòi nợ à?"

Ôn Thời gật đầu: "Cũng gần giống vậy. Bây giờ anh đã là quản lý của tôi, sau khi tôi có được bằng chứng, chẳng phải anh phải ra mặt tiếp quản phòng làm việc của tôi sao?"

Lúc này Lư Minh mới nhận ra mình vừa tiếp quản một đống rắc rối lớn, anh kinh ngạc nói: "Ôn Thời, cô đã tính toán tôi từ trước rồi đúng không!"

"Không có mà." Ôn Thời làm bộ mặt tội nghiệp hơn nữa: "Sao anh Minh lại nghĩ như vậy về tôi chứ? Anh thấy đấy, chuyện gì tôi cũng bị giấu nhẹm, tôi thật sự không còn cách nào khác. Anh là người duy nhất có thể giúp tôi."

Lư Minh không dễ bị cô dắt mũi, anh hừ lạnh: "Cô thôi diễn trò đi."

"Tôi thật sự đáng thương mà, bị người ta xoay vòng vòng, còn phải giúp người ta đếm tiền!" Ôn Thời uất ức nói: "Tài khoản có đến hai mươi triệu tiền mặt, chưa kể tôi còn có vài dự án phim đầu tư vẫn chưa thu hồi vốn. Tất cả đều thông qua tài khoản của phòng làm việc. Tổng cộng ít nhất cũng có khoảng bốn mươi triệu, đó đều là tiền cực khổ của tôi!"

Lư Minh sửng sốt: "Thật nhiều tiền vậy à?"

"Còn gì mà giả nữa!" Ôn Thời nhíu mày nói: "Tôi vốn định lấy lại tiền rồi giao cho anh quản lý, nếu anh không muốn thì thôi vậy!"

Lư Minh đập bàn cái rầm: "Không thể bỏ qua được! Số tiền này tôi nhất định sẽ giúp cô đòi lại, cô cứ yên tâm!"

"Anh Minh, anh thật sự là ân nhân cứu mạng của tôi!" 

Miệng nói vậy, nhưng trong lòng Ôn Thời lại đang âm thầm làm dấu “Hi!” trong lòng.

Yeah! Xong xuôi rồi!

Ôn Thời nắm lấy cánh tay của Lư Minh, chuẩn bị diễn một màn rơi nước mắt.

Nhưng ngay lập tức bị Giang Trì Ấp kéo lại: "Có gì thì ngồi xuống mà nói."

Ôn Thời đành ngồi lại ghế sofa, nhìn anh một cái, trong lòng tự hỏi liệu mình có diễn quá lố không, bị anh phát hiện rồi chăng.

"Tôi đi ổn định đám paparazzi trước đã." Lư Minh đứng dậy, rồi liếc nhìn hai người đang ngồi cùng nhau, không nhịn được mà nói: "Hai người cũng để ý một chút đi, không có việc gì thì đừng có ngồi gần nhau!"

"Chuyện đó e là không được." Giang Trì Ấp ngẩng lên nhìn anh.

Ôn Thời cũng nói: "Anh Minh quên rồi à? Chúng tôi ngày mốt phải quay chương trình thực tế, sau đó còn phải quay phim nữa. Chúng tôi lại cùng là nghệ sĩ của một công ty, dưới tay cùng một quản lý, chỉ sợ những lần cùng xuất hiện còn rất nhiều."

Nghe vậy, Lư Minh đành ôm trán: "Đừng nói nữa, càng nói tôi càng muốn đập đầu chết ngay bây giờ!"

Anh Minh nghiêm mặt nhìn chằm chằm hai người: "Tóm lại, hai người liệu mà biết điều cho tôi!"

Ôn Thời nhún vai, ra vẻ sợ hãi, nhưng giọng nói thì đầy vẻ qua loa: "Biết rồi, biết rồi."

Giang Trì Ấp nhìn cô, không nhịn được mỉm cười.

...

Ngày hôm sau, khi thấy Ôn Thời, Giang Trì Ấp và Lư Minh cùng nhau bước vào phim trường, mọi người đều ngỡ ngàng.

Không nói đến Giang Trì Ấp, chỉ riêng việc thấy Lư Minh – người trước nay chưa từng che giấu thái độ khinh thường đối với Ôn Thời – hôm nay lại đi cùng cô, thật khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc đằng Tây?

Ôn Thời gọi Tiểu Mạnh lại, nhỏ giọng nói với cậu ấy về việc cô tạm thời giao công việc quản lý của mình cho Lư Minh, đồng thời dặn dò: "Đừng để lộ cho chị Lưu biết nhé!"

Từ lúc Ôn Thời giao việc liên quan đến đàm phán thương mại cho cậu ấy, Tiểu Mạnh đã nhận ra cô không còn tin tưởng Lưu Mỹ Phi nữa. Bây giờ nghe cô nói đã đổi quản lý, cậu ấy cũng không thấy bất ngờ.

Chỉ có điều, cậu ấy kinh ngạc khi cô có thể thuyết phục được Lư Minh làm quản lý cho mình. Đây là quản lý của Giang đại ảnh đế – thần tượng của bao nhiêu người mới bước vào nghề!

Quả nhiên, sếp của cậu chính là giỏi nhất!

"Yên tâm đi, có đánh chết em cũng không nói với chị Lưu đâu!"

Ôn Thời nháy mắt với cậu, nhỏ giọng nói: "Thầy giáo chị đã tìm cho cậu rồi, học được bao nhiêu là tùy vào năng lực của cậu đấy!"

Mắt Tiểu Mạnh sáng rực, ngay lập tức đứng thẳng lưng: "Sếp cứ yên tâm, em nhất định học thật giỏi!"

Ôn Thời hài lòng vỗ nhẹ vai cậu.

Không phải là cô không tin tưởng Lư Minh, nhưng dù sao cũng chưa thật sự quen thân, nên cô vẫn tin Tiểu Mạnh hơn một chút. Dù sau này cậu không còn làm trợ lý của cô, thì cũng có thể tự mình độc lập, dẫn dắt nghệ sĩ khác.

Dù sao cậu cũng không thể làm trợ lý cho cô cả đời được.

Giang Trì Ấp đứng cách đó không xa, nghe hết đoạn đối thoại và không khỏi mỉm cười. Cô ấy quả là hiểu rõ cách sử dụng nhân lực một cách hợp lý.

Anh nhìn Lư Minh, trong lòng cảm thấy có chút hả hê. Nếu mỗi ngày phải nghe Ôn Thời mắng thầm trong lòng là hình phạt cho thành kiến trước đây của anh, thì việc Lư Minh bị trừng phạt vì thái độ ác ý với cô cũng tương xứng thôi.

Sau đó, Ôn Thời giới thiệu Tiểu Mạnh với Lư Minh và nhờ anh ta chăm sóc cậu.

Lư Minh lại quay sang nhờ Tiểu Mạnh: "Giang Trì Ấp không thích có nhiều người đi theo, nên bình thường chỉ có một tài xế bên cạnh. Tôi lại bận rộn, nếu cậu tiện, có thể giúp tôi chăm sóc cho cậu ấy được không?"

Tiểu Mạnh nghe mình sắp làm trợ lý cho Giang Trì Ấp, liền cảm thấy như trời cho bánh ngọt rơi trúng đầu: "Anh Minh, anh khách sáo quá rồi, đây đúng là vinh dự của em!"

Ôn Thời không giống cậu, ngay lập tức hỏi Lư Minh: "Thế tiền lương tính sao đây?"

Lư Minh liếc cô một cái, thật chưa từng thấy một cô tiểu thư nhà giàu nào lại khôn ngoan thế này!

"Cứ tính theo lương trợ lý bình thường, được chứ?"

"Đương nhiên là được rồi."

Tiểu Mạnh nhìn Ôn Thời với ánh mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ. Sếp của cậu quả nhiên là người giỏi nhất!

Giờ thì hay rồi, hai người không chỉ có chung một quản lý, mà còn có cả chung một trợ lý.

Chiều hôm đó, sau khi tan làm, hai người chào tạm biệt Đạo diễn Chu, rồi thuận tiện cùng nhau ra sân bay, bay về thành phố J để tham gia buổi ghi hình trực tiếp của chương trình thực tế.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com