Cùng đi với Ôn Thời còn có Tống Dĩnh và Tiểu Mạnh, họ đến sân bay gần như ngay sau Giang Trì Ấp và đoàn đội của anh.
Lư Minh đã sắp xếp trước, để họ vào sân bay lệch giờ nhau.
Dù ai cũng biết rằng họ xuất phát từ cùng một địa điểm và có cùng đích đến, nhưng việc tránh bị người khác nghi ngờ vẫn cần phải làm.
Ngồi trên xe chờ một lúc, họ mới vào sân bay.
Hiện giờ studio của Ôn Thời hoàn toàn không có người quản lý, và tất nhiên cũng chẳng ai công bố lịch trình của cô, vì vậy sân bay không có fan hâm mộ nào chờ đón.
Cô quấn khăn lụa quanh đầu, đeo kính râm, nhanh chóng băng qua sảnh sân bay. Khi đến gần quầy check-in, cô liền thấy một đám đông đang tụ tập ở đó.
Giang Trì Ấp nổi bật giữa đám người, đứng sừng sững như hạc giữa bầy gà.
Quả nhiên, Giang đại ảnh đế không giống như cô - một diễn viên hạng mười tám. Dù có che kín toàn thân, anh ta vẫn bị nhận ra.
Ôn Thời vừa cảm thấy hả hê, vừa kéo thấp khăn lụa trên đầu, khoác lấy cánh tay của Tống Dĩnh và nhanh chân đi tới.
Sau khi làm xong thủ tục, cô quay lại thì thấy Giang Trì Ấp đứng ngay sau mình.
Đằng sau anh còn có không ít người đang nhìn về phía này, Ôn Thời không chào hỏi gì, kéo Tống Dĩnh rời đi ngay lập tức.
Chỉ đến khi lên máy bay, cô mới tháo khăn lụa trên đầu xuống và thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trì Ấp ngồi ở phía sau cô, cách một lối đi, chẳng mấy chốc cũng ngồi xuống, liếc nhìn Ôn Thời và nói: "Ôn lão sư chạy nhanh thật đấy?"
Khoang hạng thương gia không có nhiều người, Ôn Thời nghe anh nói vậy thì quay lại nhìn anh một cái: "Tôi đâu muốn làm phiền thầy Giang giao lưu tình cảm với fan hâm mộ mà."
"Đừng có mà chủ quan." Lư Minh ngồi bên cạnh Giang Trì Ấp, chìa điện thoại ra trước mặt cô.
Ôn Thời ngó vào xem, đó là tin nhắn trong nhóm fan của Giang Trì Ấp.
Họ đang thảo luận về một bức ảnh.
Chính là bức ảnh Giang Trì Ấp ở sân bay khi nãy, nhưng cô cũng vô tình lọt vào khung hình, dù chỉ là một bóng dáng lướt qua.
[Mấy bạn có thấy cô gái phía sau đẹp không?]
[Che kín thế này, sao bạn nhìn ra được đẹp?]
[Nhìn tỷ lệ cơ thể, nhìn khí chất ấy. Nhìn là biết mỹ nhân rồi. Mà sao cảm giác cô ấy hơi quen nhỉ?]
[Mình cũng thấy quen quen.]
Ôn Thời đang nghĩ chắc không ai nhận ra cô, thì đột nhiên nhìn thấy tin nhắn tiếp theo.
[Là "Bình Hoa" đấy! Fan của cô ấy đã nhận ra rồi, chính là cô ấy!]
[Trời ơi! Bảo sao thấy quen mắt quá...]
[Sao Ôn Thời cứ bám dai như ma thế, chỗ nào cũng có mặt cô ta!]
[Tôi thu lại lời khen ban nãy, cô ta chẳng đẹp tí nào!]
Đúng là vô lý hết sức!
Ôn Thời cạn lời, nói cứ như cô bám lấy Giang Trì Ấp cả ngày không bằng. Hay họ thử chỉ cho cô xem, làm sao để có thể tránh gặp anh ta một cách chuẩn xác khi cả hai ở cùng một địa điểm làm việc và cùng một sảnh sân bay!
Giang Trì Ấp liếc nhìn cô, sau đó lập tức úp màn hình điện thoại xuống: "Đừng để ý những gì họ nói."
"Tôi không để ý đâu." Ôn Thời cười với anh, nhưng trong lòng lại không ngừng thầm nhủ.
Tôi có nói gì đâu, anh gấp gáp bảo vệ họ làm gì? Đây đúng là sự đồng cảm tuyệt đối giữa thần tượng và fan rồi!
Giang Trì Ấp định giơ tay gõ đầu cô một cái. Cái kẻ vô tâm này, rốt cuộc anh đang bảo vệ ai đây chứ!
Lư Minh không để ý đến vẻ mặt tức giận của Giang Trì Ấp, thu lại điện thoại, rồi nói với cả hai: "Chuyện này để tôi lo, hai người không cần bận tâm."
Đây chính là cảm giác khi có một quản lý đáng tin cậy!
Thật là lâu lắm rồi mới có cảm giác này!
Ôn Thời trong lòng như muốn khóc, mũi cô hít hít vì xúc động, giơ ngón cái với Lư Minh để cảm ơn.
Giang Trì Ấp vừa tức giận lúc nãy, bây giờ lại không nhịn được cười.
Đúng là đồ diễn sâu…
Ôn Thời quay đầu lại, lấy điện thoại ra, thì Tống Dĩnh ghé lại hỏi nhỏ: "Lại có chuyện gì rồi à?"
"Không sao ạ." Ôn Thời mỉm cười với Tống Dĩnh: "Giờ có anh Minh giúp con thu xếp rồi, sẽ không có chuyện gì đâu. Còn nhiều thời gian mà, mẹ ngủ một lát đi."
Tống Dĩnh gật đầu: "Quản lý của Tiểu Giang chắc chắn rất có năng lực. Con cũng nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Ôn Thời đắp thêm chăn cho mẹ, sau đó ngồi thẳng người và mở Weibo.
Bức ảnh kia vẫn chưa lên hot search, nhưng ở mục thảo luận đã rộn ràng tiếng tranh cãi.
Không ai khác, chính là fan của cô và fan của Giang Trì Ấp. Vài ngày trước họ vừa mới cãi nhau một trận, lần này lại như kẻ thù gặp mặt, lời qua tiếng lại liền xé nhau ngay lập tức.
[Mắt bị mù à, đây chỉ là trùng hợp thôi không thấy sao? Cô ấy bám lấy idol nhà mấy người từ khi nào, thế giới xoay quanh idol nhà mấy người à!]
Ôn Thời nhìn mà gật đầu lia lịa.
Trong đầu cô nghĩ: Đúng là "phát ngôn viên" của mình trên mạng! Mắng hay lắm, mắng thêm đi, để mình hả giận!
Giang Trì Ấp nghe cô trong lòng đang cổ vũ fan của mình mắng fan của anh, thấy cô cười hài lòng còn phát ra tiếng cười khúc khích, không khỏi thấy ủ rũ.
Bị ghét thì cũng thôi, sao fan của anh lại không thể tranh đấu mạnh mẽ một chút, ít nhất đừng để người ta mắng cho thê thảm như thế chứ!
May mắn là sau một lúc, cô cuối cùng cũng yên tĩnh lại. Nếu cô cứ cười khúc khích suốt cả chặng đường thế này, Giang Trì Ấp rất khó đảm bảo mình sẽ không làm điều gì quá đáng.
Khi đến thành phố J, lần này sân bay có lối VIP, cả hai nhanh chóng đi qua mà không bị ai chặn lại.
Sau khi nói lời tạm biệt, Ôn Thời và Tống Dĩnh lên xe riêng về nhà họ Ôn.
Đã tối muộn, nhưng trong nhà vẫn tĩnh lặng, chỉ có chị Triệu chuẩn bị sẵn bữa tối, đang đợi họ.
"Chồng tôi và Tĩnh Vân vẫn chưa về à?"
Chị Triệu gật đầu, nói với Tống Dĩnh: "Cả hai người hôm nay đều tham gia tiệc. Đại thiếu gia đã gọi điện về, nói không về ăn tối, bảo phu nhân và tiểu thư không cần chờ ngài ấy."
Tống Dĩnh gật đầu, rồi nói: "Chuẩn bị chút canh giải rượu nhé, hai người đó không biết lại uống bao nhiêu nữa."
"Vâng, thưa phu nhân."
Sau một chuyến đi dài, hai người đều không cảm thấy đói, cố gắng ăn qua loa một chút rồi ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Ôn Thời tắm rửa xong, liền lên giường ngủ.
Sáng hôm sau, cô bị cuộc gọi của Tiểu Mạnh đánh thức.
"Đến sớm vậy à?" Ôn Thời dụi mắt, ngồi dậy trên giường.
Tiểu Mạnh đầy phấn khởi trong giọng nói: "Vâng ạ, lần đầu đến nhà của sếp nên em hơi hồi hộp."
"Đợi một lát, tôi bảo chú Lý mở cửa cho mọi người."
Cô gọi điện cho chú Lý, sau đó rời giường xuống nhà. Trong nhà vẫn yên tĩnh, chắc hẳn mọi người chưa ai dậy.
Chị Triệu đang bận rộn trong bếp, cô bước vào nói: "Phiền chị Triệu chuẩn bị thêm bữa sáng nhé, lát nữa trợ lý và chuyên viên trang điểm của tôi sẽ tới."
"Không phiền đâu, chỉ thêm hai người thôi mà."
"Cảm ơn chị Triệu."
Ôn Thời ra ngoài, đúng lúc gặp Tiểu Mạnh và chuyên viên trang điểm bước vào, cả hai đang ngạc nhiên ngắm nhìn phòng khách.
"Lên phòng tôi đi."
Khi vào phòng, Ôn Thời đi rửa mặt.
Khi cô ra ngoài, hai người kia đang thăm thú tủ quần áo của cô.
Chuyên viên trang điểm tên là Vu Na kinh ngạc nói: "Cô chẳng cần tôi chuẩn bị đồ đâu, chỉ riêng đồ trong tủ quần áo này thôi, cái nào cũng hơn đồ tôi mang theo."
Kiếp trước là một diễn viên nhỏ chẳng có đại diện thương hiệu gì, kiếp này lại là tiểu thư nhà giàu, chuyện ăn mặc đều có người lo liệu. Ôn Thời không rành lắm về thương hiệu, tựa người vào khung cửa cười nói: "Chị cứ chọn đi, chỉ cần hợp với tôi là được."
Trước khi trang điểm, Ôn Thời xuống tầng dặn chị Triệu mang bữa sáng lên phòng.
Nói xong, cô quay lại thì thấy Ôn Khải Minh đang bưng cà phê đứng sau mình.
"Bố." Cô lên tiếng.
Ôn Khải Minh lạnh lùng nhìn cô, mở miệng hỏi ngay: "Con dẫn ai về nhà đấy hả?"