"Trợ lý và chuyên viên trang điểm của con, có vấn đề gì sao?"
Ánh mắt Ôn Thời cũng lạnh đi. Cô nhận ra rằng mình đã có phần đánh giá quá cao người bố này, ông ấy thậm chí còn chẳng có nổi sự tôn trọng cơ bản.
Ôn Khải Minh tức giận nói: "Ai cho phép con gọi bọn họ đến nhà? Chẳng phải bố đã nói rồi sao, ở bên ngoài con có thể làm gì cũng được, nhưng đừng có dính dáng gì đến nhà họ Ôn!"
"Tại sao lại không thể dính dáng? Con giết người hay phóng hỏa, hay bị truy nã chính thức rồi à?" Ôn Thời khoanh tay nhìn ông: "Bố cũng làm việc ở nhà, sao con lại không được, hay là bố nhất định muốn con có nhà mà không thể về thì mới hài lòng?"
Ôn Khải Minh không ngờ cô lại phản bác, cơn giận càng bùng lên: "Con nói chuyện với ai thế hả?"
"Con nói chuyện với ai cũng vậy thôi!" Ôn Thời lạnh lùng nhìn ông: "Và con giỏi nhất là nói sự thật, sự thật to đùng!"
"Ôn Thời!" Ôn Khải Minh hét lên giận dữ: "Con càng ngày càng hỗn xược! Nhanh chóng đuổi hết những người đó đi cho bố, và sau này không được ra ngoài đóng phim gì nữa. Ở nhà cho tử tế, khi nào học ngoan thì hẵng ra ngoài!"
Ôn Thời bật cười nhạt: "Bố à, bố có phải trí nhớ không được tốt rồi không? Một năm trước con vẫn còn là cô con gái ngoan của bố, học xong chương trình sáu năm trong ba năm, mang về cho bố bằng thạc sĩ. Bố đã nói gì? Bố nói con chỉ biết đọc sách, chỉ biết ở nhà chờ ăn bám."
"Bây giờ con ra ngoài làm việc, kiếm tiền rồi, bố lại bảo con không ngoan. Vậy bố nói xem, con phải thế nào bố mới hài lòng?"
Ôn Khải Minh tức tối ném mạnh cốc cà phê lên bàn: "Con đừng có mà cãi cùn với bố! Bố là bố của con! Lời của bố mà con lại không nghe, con muốn bay lên trời à?"
"Nói những điều bố không thích nghe thì gọi là cãi cùn. Thế thì con nói những điều bố thích nghe nhé. Bố cứ yên tâm, kể cả bây giờ có tám cái kiệu rước con về công ty, con cũng không đi đâu. Hy vọng bố truyền đạt lại điều này với bà nội, đừng có lúc nào cũng coi con như kẻ trộm vậy, không cần thiết đâu!"
Ôn Khải Minh đập bàn giận dữ hét lớn: "Lần trước bố đã nghe ra rồi, giờ cánh con đã cứng rồi đúng không? Trong mắt con không còn người bố này, không còn bà nội, đến nhà họ Ôn cũng không đáng một xu nữa đúng không?"
"Bố muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
Ôn Thời nhìn ra rồi, người thực sự cãi cùn là ông ấy chứ không phải cô. Tai ông như bị bưng kín, hoàn toàn không nghe cô nói gì, hoặc có lẽ ông không hề quan tâm đến những gì cô nói, chỉ thích dùng lý lẽ của mình để dạy bảo cô, dọa dẫm cô!
Cô hướng về phía bếp lớn tiếng gọi: "Chị Triệu, đừng quên mang bữa sáng lên phòng cho tôi nhé!"
Nói xong, cô không thèm để ý đến sắc mặt của Ôn Khải Minh, lập tức bước lên lầu.
"Ôn Thời!" Ôn Khải Minh giận đến mức thở hổn hển: "Đừng có nghĩ rằng có mẹ con bảo vệ, bố sẽ không dám làm gì con! Nếu con xem thường nhà họ Ôn, bố sẽ lập tức mở họp báo, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với con!"
Ôn Thời cúi mắt nhìn ông, cười lạnh một tiếng: "Bố đừng đợi đến mai nữa, chọn ngày không bằng đúng ngày, làm luôn hôm nay đi. Nếu bố không tìm được phóng viên, con có thể giúp liên hệ."
"Ôn Thời!"
Ôn Thời không quan tâm Ôn Khải Minh có nổi giận đến mức nào, cô tiếp tục đi thẳng lên lầu.
Ông ta cứ dùng danh nghĩa nhà họ Ôn, dùng bốn chữ "đoạn tuyệt quan hệ" để áp chế cô từ nhỏ. Trước đây cô bị tình tiết truyện khống chế, không thể phản kháng, giờ vẫn tưởng điều đó có thể đe dọa cô sao?
Mơ đi!
Kể cả đoạn tuyệt quan hệ, cô cũng không buồn rơi một giọt nước mắt hay do dự dù chỉ một chút vì người bố như thế. Nếu có, cô sống uổng rồi!
Kiếp trước cô từng phải sống trong tầng hầm, kiếp này có bị đuổi khỏi nhà thì tệ đến mức nào được nữa chứ?
Ôn Thời vừa bước lên lầu, liền thấy Ôn Tĩnh Vân đang đứng ở góc cầu thang.
Cô vừa mới tỏ ra khí thế không sợ trời không sợ đất, giờ lập tức hạ giọng ba phần: "Anh, anh dậy rồi, mau xuống ăn sáng đi."
Ôn Tĩnh Vân bình thản nhìn cô một lúc, rồi nói: "Đừng để ý lời của bố, đây mãi mãi là nhà của em, em mãi mãi là em gái của anh, là đại tiểu thư của nhà họ Ôn."
Vừa cãi nhau với bố xong, giờ nghe những lời này, Ôn Thời không thể không thấy xúc động.
Cô nở nụ cười với anh: "Em và bố làm bố con với nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ còn không rõ sao? Ông ấy cho dù vì giá cổ phiếu của công ty cũng không thể mở họp báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với em. Mà để đoạn tuyệt quan hệ thì trước hết ông ấy phải thừa nhận trước truyền thông rằng em là con gái của ông ấy, ông ấy sẽ chẳng bao giờ làm đâu."
"Tiểu Thời…"
Ôn Thời cắt lời anh: "Em hiểu, em hiểu hết. Em không buồn, cũng không phủ nhận ông ấy là bố của em."
Ôn Thời lạnh lùng nói: "Em chỉ là biết tôn trọng người khác hơn ông ấy. Em tôn trọng suy nghĩ của ông, ông không muốn nhận con thì không nhận, ông không cần đứa con gái này, em cũng không chạy đến làm phiền ông nữa. Vậy mà vẫn không được sao?"
Ôn Tĩnh Vân vốn không phải là người nhiều lời, những gì muốn nói đều đã bị cô chặn lại, anh im lặng một lúc rồi mới nói: "Em về phòng đi, chuyện của bố để anh lo."
"Cảm ơn anh. Anh cố khuyên nhủ ông ấy, đừng để thật sự tức giận đến sinh bệnh đấy."
Ôn Thời chắp tay, cười nịnh nọt với anh.
Ôn Tĩnh Vân nhìn cô như vậy, không nhịn được mà xoa nhẹ đầu cô, bất lực nói: "Anh biết rồi."
Ôn Thời về phòng, trong phòng hai người vẫn đang vui vẻ chọn quần áo cho cô, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Ôn Thời cười nói với họ: "Đừng chọn nữa, nhanh lên, muộn rồi đấy."
"Xong ngay đây."
Sau khi trang điểm xong, ăn sáng trên phòng, Ôn Thời mới dẫn hai người xuống nhà.
Ôn Khải Minh và Ôn Tĩnh Vân đều đã rời đi, chỉ còn mình Tống Dĩnh ngồi ăn sáng tại bàn.
Nhìn thấy họ xuống, bà liền cười hỏi: "Chuẩn bị xong cả rồi chứ?"
"Dạ rồi, bây giờ con đi đây ạ." Ôn Thời bước đến ôm lấy bà: "Mẹ đừng nhớ con quá nhé."
Tống Dĩnh vỗ nhẹ lưng cô: "Toàn làm nũng thôi. Nếu nhớ con mẹ sẽ xem con trên livestream. Thôi, đi đi, đừng chậm trễ nữa."
Sau khi chào tạm biệt mẹ, Ôn Thời lên xe đi đến biệt thự nơi quay chương trình thực tế.
Lần này không còn cảnh khách mời tự bước vào biệt thự nữa, nhưng như mọi khi, vừa bước xuống xe, buổi livestream đã bắt đầu.
Hôm nay Ôn Thời mặc một chiếc váy xanh lục nhạt, để hở vai và lộ một chút bắp chân, màu xanh càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, cả người như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
[Bình Hoa!!!]
[Một ngày không gặp như cách ba thu, đã cách mấy mùa thu rồi, nếu không gặp Bình Hoa, tôi thực sự sẽ nghẹt thở mất!]
[Mấy người đừng quá đáng, cô ấy lên hot search hàng tháng rồi, chẳng phải ngày nào cũng thấy cô ấy sao!]
[Vừa mới livestream đã có kẻ đáng ghét mò tới rồi.]
[Bình Hoa nổi tiếng rồi mà, chọc phải mấy kẻ ghen tị ấy mà.]
[Nói thật cũng không cho à, fan của Bình Hoa đúng là đáng sợ.]
[Cậu gọi ai là Bình Hoa đấy? Cậu là cái thứ gì, đến cả Bình Hoa mà cũng dám gọi!]
Giữa dòng bình luận đang tranh cãi, Ôn Thời đã kéo vali bước vào biệt thự.
Vừa vào cửa, cô đã thấy Giang Trì Ấp và Bạch Lê đang ngồi hai đầu ghế sofa.
Ồ, duyên phận thật nhỉ?
Vừa nhìn thấy cô, Bạch Lê như nhìn thấy phao cứu sinh, lập tức đứng dậy: "Tiểu Thời, em đến rồi!"
Tiếc là Ôn Thời không nhận ra sự nôn nóng trên mặt cô ấy, chỉ cười đáp: "Hai người cứ nói chuyện trước, em lên cất hành lý đã."
Giang Trì Ấp lạnh lùng nhìn cô, không cần đoán cũng biết trong đầu cô lại đang nghĩ đến những chuyện lung tung vớ vẩn gì.
Xem ra thái độ của anh với Bạch Lê vẫn chưa đủ rõ ràng sao!