[Sao Cố Gia Khâm lại rõ sinh nhật của cái Bình Hoa thế nhỉ?]
[Đúng vậy, có chút kỳ quái.]
[Không lẽ cậu ấy là fan của cái Bình Hoa sao?]
[Đừng có dọa tôi!]
[Rất có thể, ngoài fan ra thì ai lại nhớ rõ sinh nhật như vậy?]
[Các người đừng nói bừa, có lẽ Gia Khâm chỉ tìm hiểu trước về các khách mời thôi.]
[Cũng có khả năng, xem xem cậu ta nói gì tiếp theo đã.]
...
Vị khách mời bay thứ hai là Kiều Nhược Lăng cũng nhanh chóng đến.
Ôn Thời vừa nhìn thấy cô ta, trong lòng không nhịn được mà lạnh lùng cười thầm.
Trang điểm và trang phục của Kiều Nhược Lăng gần như không khác gì cô, cũng là kiểu tóc xoăn lơi lả lướt, váy liền tôn dáng và thanh lịch, ngay cả phong cách trang điểm trên mặt cũng chẳng khác là bao.
Chẳng phải là cô ta đã nhìn theo livestream mà bắt chước phong cách của cô sao?
Không biết còn tưởng cô ta đang tham gia cuộc thi mô phỏng đấy!
Ôn Thời nghĩ thầm: "Cũng may là Vu Na không đến, nếu không cô ấy thấy mình dậy từ sáng sớm để làm tóc và trang điểm bị người khác sao chép, không phải là sẽ lật bàn ngay tại chỗ hay sao."
Giang Trì Ấp khi nhìn thấy Kiều Nhược Lăng lần đầu cũng khẽ cau mày, nhưng khi nghe thấy những gì Ôn Thời đang nghĩ, lông mày anh từ từ giãn ra, trong mắt chỉ còn lại vẻ chờ xem kịch vui.
Kiều Nhược Lăng vẫn tự nhiên, ung dung và nồng nhiệt chào hỏi mọi người, dù là Kim Nguyên Thanh hay Hồ Tiểu Ngọc, cô đều có thể mở miệng nói ra các tác phẩm tiêu biểu của họ, rất cởi mở và thân thiện.
Điều khiến Ôn Thời không ngờ đến còn ở phía sau.
Cô ta bỏ qua Ôn Thời – người đứng gần nhất, mà trực tiếp nhìn về phía Giang Trì Ấp phía sau cô, nồng nhiệt nói: “Giang lão sư! Tôi rất thích bộ phim “Phong Cách Đại Đường” của anh, không biết đã xem lại bao nhiêu lần rồi!”
Chưa kịp để Giang Trì Ấp nói gì, cô ta đã ngượng ngùng cúi đầu, trông có vẻ thẹn thùng, vừa vén tóc ra sau tai vừa nói: “Xin lỗi, lần đầu tiên thấy nhiều tiền bối mình thích như vậy, tôi có hơi kích động.”
Mọi người đều mỉm cười thiện chí với cô.
Ôn Thời lại thầm cảm thán trong lòng: "Quả nhiên là diễn xuất rất tốt, kỹ năng này còn thành thục hơn Bạch Lê nhiều, trước đây mình thua cô ta cũng là chuyện bình thường. Nhưng đáng tiếc, giờ mình là Ôn ‘Nữu Hỗ Lộc’* Thời!”
*Nữu Hỗ Lộc Thị: cũng là cách ví von như Ô Lan Nạp La Thị nhé! Đều để so sánh như những Hoàng Hậu có danh trong lịch sử, vô cùng lợi hại.
Giang Trì Ấp còn chưa kịp phản ứng xong thì đã thấy Ôn Thời bước lên một bước, trực tiếp nắm lấy tay Kiều Nhược Lăng.
“Kiều tiểu thư, tôi đã nghe danh cô từ lâu nhưng chưa có dịp gặp, hôm nay gặp được thật sự rất vui.” Ôn Thời nồng nhiệt nói: “Đúng, tôi cũng rất thích cái gì ấy nhỉ...”
Cô làm bộ lúng túng nói: “Ôi! Cô xem đấy, gặp cô cái là tôi kích động quá, quên mất tiêu rồi.”
Nhìn vẻ kích động của Ôn Thời, ai cũng cảm thấy như thật, ngay cả Kiều Nhược Lăng cũng có chút ngẩn người.
Cô ta chưa từng nghe nói Ôn Thời là fan của mình!
Nhìn biểu cảm ngơ ngác của Kiều Nhược Lăng, Ôn Thời thầm cười lạnh trong lòng, đây gọi là gì? Đây gọi là dùng ma pháp để đánh bại ma pháp!
Không chỉ Kiều Nhược Lăng mà ngay cả fan của cô ta trong phòng livestream cũng ngỡ ngàng.
Ban đầu, hai người vốn là đối thủ trực tiếp, ngày thường không ít lần kéo nhau xuống, fan của họ đã sẵn sàng chuẩn bị một trận đại chiến với fan của Ôn Thời, nhưng không ngờ Ôn Thời đột nhiên lại biến thành fan?
Thật sự là kỳ lạ đến mức mẹ của kỳ lạ cũng phải mở cửa chào đón, kỳ lạ đến mức không thể tin nổi!
Fan của Ôn Thời cũng ngỡ ngàng, cái cô Kiều Nhược Lăng này làm kiểu tóc và trang điểm giống y hệt thần tượng của họ, đang chuẩn bị chửi rủa thậm tệ thì Ôn Thời đột nhiên lại diễn màn này, làm họ hoàn toàn im lặng.
Ôn Thời không hề biết rằng, cô đã khiến cả fan của mình lẫn fan đối thủ đều phải câm lặng.
Cô nhiệt tình kéo tay Kiều Nhược Lăng, quay sang tổ đạo diễn nói: “Nhanh, nhanh chụp cho chúng tôi một bức ảnh chung, chụp đẹp vào nhé, tôi còn phải đăng lên vòng bạn bè đấy.”
Cô nhất định phải đứng cạnh cô ta, để khán giả và fan nhìn rõ xem, dù có trang điểm giống nhau thì cũng không phải ai cũng có thể bắt chước được!
Dù sao, ai xấu thì người đó sẽ cảm thấy ngượng ngùng!
Tất nhiên, Kiều Nhược Lăng bị hành động này làm cho toát mồ hôi lạnh. Dù cô ta dám làm kiểu trang điểm giống như vậy, nhưng không hề dám thật sự chụp ảnh chung với Ôn Thời! Chỉ là trang điểm giống nhau, chứ đâu phải mặt giống nhau!
Chẳng lẽ cô ta không nhận ra đây là một sự khiêu khích sao?
Còn đòi chụp ảnh chung đăng lên mạng xã hội nữa, có phải thần kinh không?
Ai mà không biết Ôn Thời là một kẻ ngốc, diễn xuất và EQ của cô ấy đều ở mức tệ hại. Trước đây cô ta đã ngấm ngầm chê bai Ôn Thời bao nhiêu lần rồi. Dù chỉ cần giẫm chân lên Ôn Thời một lần là có thể tạo độ hot.
Cô ta đến đây là để giẫm đạp Ôn Thời xuống hoàn toàn, nhằm xây dựng hình tượng "nữ thần lạnh lùng" của mình, để sau này khi nhắc đến hai từ "lạnh lùng", cư dân mạng sẽ chỉ nhớ đến cô ta mà thôi!
Nhưng ai mà ngờ Ôn Thời lại không bình thường thế này chứ!
Hiện tại, Kiều Nhược Lăng có chút hối hận vì đã chọn làm kiểu trang điểm giống với Ôn Thời. Chẳng những không đạt được hiệu quả như cô ta mong muốn mà còn phản tác dụng.
Cô ta vội vàng gạt tay Ôn Thời đang khoác lên tay mình, nói: "Chúng ta sẽ chụp ảnh sau nhé. Tôi còn mang quà cho mọi người, để tôi đi lấy trước đã."
Nhìn dáng vẻ vội vàng rời đi của Kiều Nhược Lăng, Ôn Thời khoanh tay cười khẩy, vừa hả hê vừa ăn mừng với tiểu ác ma trong lòng.
"Round 1, Ôn Thời thắng!"
Giang Trì Ấp đứng bên cạnh, nghe những suy nghĩ trong lòng của cô, suýt nữa không kiềm chế được biểu cảm trên mặt mình.
Sao trong lòng cô ấy có nhiều vở kịch đến thế, đáng yêu đến mức phạm luật!
Và đúng lúc anh hơi lơ đễnh, Cố Gia Khâm đứng bên cạnh bỗng tiến lên một bước nhỏ, ghé sát Ôn Thời, khẽ nói: "Chị đẹp hơn cô ta."
Ôn Thời ngạc nhiên quay đầu lại, bất ngờ đối diện với đôi mắt sâu như mực của cậu ấy. Cô hơi ngẩn ra, rồi phản ứng lại, cười đáp: "Có mắt nhìn đấy!"
Mặt Cố Gia Khâm đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, lặng lẽ lùi về chỗ cũ, như thể câu nói vừa rồi không phải là của cậu.
Ôn Thời bị phản ứng của cậu chọc cười thêm một lần nữa, cảm thấy cậu khá đáng yêu.
Nụ cười trong mắt Giang Trì Ấp lập tức biến mất. Anh cúi mắt nhìn vào cái ót của Ôn Thời, rồi liếc sang Cố Gia Khâm đứng bên cạnh, không vui nghĩ: Cậu ta từ đâu chui ra thế nhỉ?
Bên kia, Kiều Nhược Lăng cuối cùng cũng đã mang quà chuẩn bị sẵn ra. Lần này, cô ta không dám lơ là Ôn Thời nữa, đặt quà vào tay cô, nói: "Một món đồ nhỏ, mong Ôn lão sư thích."
"Cảm ơn Kiều lão sư." Ôn Thời lại mở công tắc diễn xuất: "Kiều lão sư thật chu đáo, còn chuẩn bị quà cho chúng tôi nữa. Tôi lại chẳng mang gì cả, thật ngại quá đi mất!"
Cô vừa nói, vừa không để Kiều Nhược Lăng kịp phản ứng, liền tháo chiếc kẹp tóc phía sau tai mình và gắn lên tóc của Kiều Nhược Lăng.
Làm xong, cô còn vỗ tay nhẹ, ngạc nhiên thốt lên: "Lúc nãy tôi đã nghĩ rằng cô sẽ rất hợp với chiếc kẹp tóc này, quả nhiên là quá hợp! Kẹp tóc rất ăn ý với kiểu tóc và váy của cô, cô nhất định phải nhận lấy nhé."
Kiều Nhược Lăng không phải kẻ ngốc, dù vừa rồi có chút bất ngờ, nhưng giờ cô ta đã hiểu ra.
Nhưng khi nhìn biểu cảm chân thành trên mặt Ôn Thời, thật sự không chê vào đâu được.
Ôn Thời mà có khả năng diễn xuất này sao?
Cô ta lại trở nên do dự.
Nhưng sự do dự đó khiến cô ta không tiện từ chối Ôn Thời nữa, đành phải đưa tay chạm vào chiếc kẹp tóc, mỉm cười nói: "Vậy tôi xin cảm ơn cô."
"Không có gì." Ôn Thời cười với cô ta: "Nhớ luôn phải đeo nhé."
Lần này cô ta gắn chiếc kẹp tóc, khiến kiểu tóc của Kiều Nhược Lăng giống hệt cô vừa nãy. Khán giả không lẽ còn không nhận ra sao?