Khán giả trong phòng livestream đâu có mù, sao mà không nhận ra chứ.
[Phong cách của Kiều Nhược Lăng cứ như đang bắt chước hình tượng "Bình Hoa" vậy, quá mức gây phản cảm rồi!]
[Đúng vậy, trước đây kiểu tóc khác nên không nhận ra rõ, giờ thì nhìn quá giống, như thể sao chép y chang vậy!]
[Trước kia nhà họ Kiều cứ suốt ngày xây dựng hình tượng mỹ nhân lạnh lùng, nhìn thế này thì rõ ràng đang bắt chước hình tượng Bình Hoa rồi!]
[Đúng là Đông Thi bắt chước Tây Thi*, bắt chước phong cách có gì khó, có bản lĩnh thì bắt chước luôn khuôn mặt của Bình Hoa đi!]
*Câu chuyện Đông Thi bắt chước Tây Thi: một câu chuyện dân gian Trung Quốc, ám chỉ việc bắt chước mà không đạt được kết quả mong muốn.
[Haha, nếu khuôn mặt của Bình Hoa dễ bắt chước như vậy, cô ta đã không phải tốn công bày mưu tính kế làm gì.]
[Trước kia còn thấy Kiều Nhược Lăng trông cũng ổn, nhưng so sánh thế này thì quá thảm rồi.]
...
Bị cư dân mạng nói như vậy, fan của Kiều Nhược Lăng không chịu được nữa, liền chuyển hướng tấn công Ôn Thời.
[Cô Ôn Thời này cũng thật là "trà xanh" đấy!]
[Đúng vậy, nhìn giả tạo kinh khủng!]
[Thích tác phẩm của Nhược Linh? Có bản lĩnh thì nói ra một cái tên đi, rõ ràng chỉ đang diễn thôi! Chưa từng thấy ai giả dối như thế!]
Tiếc là những người trong phòng livestream không dễ bị lừa gạt như vậy, fan của Kiều Nhược Lăng liền lập tức bị chế giễu.
[Chẳng phải là Kiều Nhược Lăng tự mình gây khó chịu trước sao? Ai mà không nhận ra mưu đồ nhỏ nhặt của cô ta!]
[Đi theo con đường của trà xanh mà khiến trà xanh không còn đường để đi! Haha...]
...
Trong phòng livestream, mọi người đã chào hỏi nhau xong, ngồi lại cùng nhau để trò chuyện.
Vấn đề cơ bản đầu tiên là tối nay khách mời sẽ ở đâu.
"Tiểu Cố có thể ngủ cùng tôi, giường trong phòng tôi cũng khá rộng." Kim Nguyên Thanh lên tiếng trước.
Cố Gia Khâm gật đầu với anh ta: "Vậy tôi sẽ ở cùng phòng với anh Kim nhé."
"Thế tôi có thể ngủ cùng chị Bạch Lê được không?" Kiều Nhược Lăng đang ngồi cạnh Bạch Lê, nắm lấy tay cô ấy cười nói.
Bạch Lê liếc nhìn cô ta một cái, không tiện từ chối, đành gật đầu: "Được thôi." Cô chủ động hỏi: "Vậy có cần giúp em mang hành lý lên không?"
"Cảm ơn chị Bạch."
Hai người sau đó rời đi mang hành lý lên phòng, khi trở xuống thì Kiều Nhược Lăng vẫn ôm lấy tay Bạch Lê, trông rất thân thiết.
Sau khi giải quyết xong vấn đề chỗ ở, mọi người bắt đầu bàn bạc về bữa trưa.
Kiều Nhược Lăng lại tích cực nói: "Em biết nấu một vài món ăn gia đình, nếu không ngại, mọi người có thể thử tài nấu nướng của em."
Mọi người đa phần đều không giỏi bếp núc, có người tình nguyện nấu ăn, dĩ nhiên là đồng ý.
Số lượng khách mời tăng lên, chắc chắn phải nấu nhiều hơn, còn chưa đến giờ trưa mà họ đã chui vào bếp chuẩn bị.
Kiều Nhược Lăng ôm lấy tay Bạch Lê, làm nũng: "Chị Bạch à, chị phải giúp em nhiều vào nhé, thật ra em cũng đã lâu không vào bếp rồi."
Bạch Lê còn biết nói gì, dĩ nhiên là đồng ý, hỏi xem cô ta muốn nấu món gì.
Ôn Thời nhìn về phía họ rộn ràng nhốn nháo, cảm thấy Kiều Nhược Lăng cũng khá thông minh, không tiếp cận nam khách mời, cũng không đến gây khó dễ cho cô, thay vào đó lại cố gắng thể hiện bản thân, tìm kiếm thêm đề tài cho mình.
Chỉ cần cô ta không gây phiền phức cho mình, Ôn Thời cũng chẳng buồn quan tâm, chỉ là có chút tiếc nuối khi Giang Trì Ấp hôm nay không vào bếp.
Giang Trì Ấp, từ đầu đến cuối không lên tiếng, bỗng nhiên đứng dậy, vừa tháo khuy cổ tay áo sơ mi vừa nói: "Để tôi nấu món canh cho."
"Wow huh!" Mọi người cùng reo lên phấn khích.
Ôn Thời ngẩng đầu nhìn anh, thật lòng cảm thấy, người đàn ông này khi tháo khuy áo trông thật quyến rũ!
Nghe thấy vậy, Giang Trì Ấp ho nhẹ, nắm tay lại đặt gần môi, rồi nhìn Ôn Thời: "Không định vào bếp giúp sao?"
"Có chứ, có chứ!" Ôn Thời lập tức đứng dậy.
Cô vừa đứng dậy, Cố Gia Khâm đang ngồi trên ghế đơn cũng đứng lên theo, yếu ớt nói: "Tôi, tôi cũng giúp được."
"Vậy cùng nhau đi nào." Ôn Thời cười với cậu ta, rồi theo sau Giang Trì Ấp vào bếp.
[Haha: "Bình Hoa" lại bộc lộ bản tính ham ăn rồi!]
[Xem ra món ăn của Giang Trì Ấp thực sự ngon, khiến cô ấy cứ nhớ mãi không quên.]
[Chỉ lúc này cô ấy mới không tỏ thái độ lạnh lùng với Giang Trì Ấp thôi!]
[Nhìn thế này làm sao mà không cảm thấy ngọt ngào, cứ như đang nhét đường vào miệng tôi vậy!]
[ Cậu có chắc không phải là bị nhét thức ăn cho chó vào đấy chứ...]
...
Cũng may là bếp kiểu mở, nếu không sẽ không đủ chỗ cho nhiều người thế này.
Ở cùng một không gian với Kiều Nhược Lăng nhưng Ôn Thời sớm đã quên hết mọi chuyện, trong đầu chỉ còn nhớ tới món canh. "Anh định nấu canh gì vậy?"
Giang Trì Ấp giả vờ suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: "Em có gợi ý gì không?"
"Em thấy có gà tươi, chúng ta làm canh gà đi!" Ôn Thời đề nghị.
Ở bên kia, Hồ Tiểu Ngọc đang chơi cờ với Hứa Tuấn Triết, nghe thấy bọn họ nói chuyện liền lớn tiếng góp lời: "Vừa hay, lần này anh Kim có mang theo đặc sản là nhân sâm, có thể làm canh gà hầm sâm!"
"Mọi người thấy sao?" Ôn Thời nhìn về phía Giang Trì Ấp.
"Được đấy!" Mọi người đều đồng ý.
Giang Trì Ấp đang xử lý con gà, còn Ôn Thời thì đi tìm trong tủ xem có nồi đất phù hợp không. Cuối cùng, cô cũng tìm được một chiếc trên kệ cao, đang định với tay lấy thì một đôi tay thon dài đã nhanh chóng giành trước.
"Để tôi lấy cho."
Ôn Thời quay lại, một lần nữa lại thấy khuôn mặt của Cố Gia Khâm. Cô không biết tại sao lại có chút ngượng ngùng, rụt cổ nói với cậu ta: "Cảm ơn."
[Cố Gia Khâm này có biểu hiện thật lạ, cứ như cậu ta đến để tham gia show tình cảm và Ôn Thời là người mà cậu ta thích ấy!]
[Haha, đúng thật là như vậy.]
[A, mỹ nhân lạnh lùng và chàng trai dịu dàng, tôi thích lắm!]
[Chèo! CP nào cũng phải chèo thôi! [mắt lườm]]
[Cặp nào cũng chèo, giúp tôi bổ sung dinh dưỡng toàn diện! [nghiêm túc]]
Không chỉ khán giả trong phòng phát trực tiếp, mà ngay cả các khách mời cũng cảm nhận được điều gì đó không ổn.
Ánh mắt của Cố Gia Khâm cứ dõi theo Ôn Thời, mà cậu ta cũng đi theo cô suốt.
Ôn Thời rửa nồi, cậu ta đưa khăn lau. Cô rửa bát, cậu ta mở vòi nước. Đến khi cô tắt vòi, cậu ta lập tức đưa khăn khô cho cô.
Cách cư xử của Cố Gia Khâm thật sự quá rõ ràng.
Mọi người tuy chưa thân thiết với Cố Gia Khâm, nhưng cũng ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, không ai nói ra điều gì cả.
Những hành động liên tiếp của cậu ta khiến Ôn Thời phải nhìn cậu vài lần. Nếu không vì gương mặt khác biệt, cô đã tưởng đây là Tiểu Mạnh cải trang thành.
Chẳng lẽ cậu ta định làm trợ lý cho cô?
Giang Trì Ấp đang khuấy nồi canh, trong lòng vốn có chút không thoải mái, nhưng nghe xong những lời đó, anh bỗng thấy tội nghiệp cho Cố Gia Khâm.
Đúng là đàn gảy tai trâu, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình.
Thật đáng thương, quá đáng thương!
Trong lòng thầm hả hê, nhưng Giang Trì Ấp vẫn giữ nét mặt không chút thay đổi, anh nói với Ôn Thời: "Giúp anh đặt hẹn giờ, một tiếng nhé."
"Được!" Ôn Thời tìm bộ đếm giờ, ngoan ngoãn đặt hẹn giờ rồi để nó cạnh bếp.
Bạch Lê bị Kiều Nhược Lăng quấn lấy suốt, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để tham gia câu chuyện của bọn họ, cô nói: "Để tôi trông nồi canh cho, hai người ra ngoài nghỉ đi, bếp cũng không cần nhiều người thế này."
"Vậy cảm ơn cậu."
Canh chỉ cần để lửa nhỏ hầm là được, Giang Trì Ấp cảm ơn rồi bước ra khỏi bếp.
Ôn Thời theo sát sau anh, còn Cố Gia Khâm thì không vội đi ra, mà hỏi xem có ai cần giúp đỡ không.
Dĩ nhiên là không có ai cần cả, thế nên cậu ta bước ra và ngồi lại trên chiếc ghế sofa đơn.
Cách cư xử của cậu ta càng khiến khán giả trong phòng phát trực tiếp không ngừng bàn luận.
Bầu không khí vốn hòa hợp, nhưng không hiểu sao trên màn hình bỗng xuất hiện nhiều lời bình luận chỉ trích Ôn Thời.
[Ôn Thời chỉ biết lấy lòng đàn ông, suốt ngày quấn lấy Giang Trì Ấp, những người khác bận rộn như vậy, sao cô ta không giúp đỡ?]
[Mấy người mù à, rõ ràng là Bạch Lê tự nói để bọn họ ra ngoài!]
[Cô ta đến chương trình này để lấy lòng Giang Trì Ấp chứ gì, tất nhiên chỉ thấy mỗi anh ấy thôi.]
[Lấy lòng đàn ông, chẳng phải là sở trường của cô ta sao?]
[Đúng vậy, ngay cả Cố Gia Khâm cô ta cũng không buông tha...]
[Cô ta muốn hưởng thụ cảm giác được đàn ông theo đuổi!!!]