Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 102



Tần Đường nhận lời mời, buổi chiều liền tới trung tâm triển lãm để xem ảnh chụp vật phẩm.

 

Tào Nham nhìn cô chuẩn bị ra ngoài, bước đến: “Tần tiểu thư muốn ra ngoài à?”

 

Tần Đường gật đầu: “Ừ.”

 

Tào Nham cười: “Vậy tôi có thể đi cùng cô không? cô sẽ không ngại chứ?”

 

Tần Đường nhìn anh ta. Lần trước bị Triệu Kiến Hòa bắt đi cũng là anh ta cứu cô. Mọi người trong nghĩa trạm trừ cô và Tưởng Xuyên, có vẻ như không ai biết anh ta cũng là cảnh sát cả. Tần Đường không biết anh ta lại đang làm nhiệm vụ gì, nhưng sau khi suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

 

Tào Nham lái xe, Tần Đường hỏi: “anh và Tưởng Xuyên là đồng nghiệp à?”

 

Tưởng Xuyên bị tước cảnh tịch là một chuyện bí mật, Tào Nham không biết quan hệ của Tần Đường và Tưởng Xuyên nên lúc nói chuyện mang theo vài phần cẩn trọng: “Trước kia thôi.”

 

“Trước kia thôi?” Tần Đường có chút không rõ.

 

“Ừ, chúng tôi không ở cùng một đội.” Tào Nham nói.

 

“À.”

 

Tần Đường không hỏi lại nữa.

 

Đây là một buổi đấu giá tư nhân nên không có tuyên truyền hay quảng cáo gì cả, tất cả đều được tiến hành bí mật. Trung tâm triển lãm nằm trong khuôn viên của một khu biệt thự ở vùng ngoại thành. Trong sân có vài chiếc siêu xe giá trị cả trăm vạn đang đỗ, vừa vặn hôm nay chiếc xe Tào Nham lái lại là chiếc xe Jeep đỏ của nghĩa trạm, đứng giữa một dàn siêu xe, trông nó càng thêm tàn tạ.

 

Nhân viên đón tiếp vẫn không tiến lên, mãi cho đến khi Tần Đường bước xuống mới có người tiến tới, lên tiếng xin lỗi: “Tần tiểu thư, nếu cô đã đến nơi thì có thể gọi cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi sẽcho lái xe tới khách sạn đón cô.”

 

Tần Đường liếc nhìn anh ta một cái: “không cần.”

 

Người nọ lại liếc nhìn về chiếc xe thảm hại kia, rồi lại nhìn về phía Tào Nham, cười hỏi: “Vậy vị tiên sinh này là…..?”

 

Tần Đường: “Bạn tôi.”

 

Người nọ: “À à…...vậy mời hai vị vào trong.”

 

Tào Nham tỏ ra không có chuyện gì đi đằng sau Tần Đường, thậm chí xưng hô cũng đổi lại một cách rất tự nhiên: “Tần Đường, nơi này không tệ nha.”

 

Con ngươi Tần Đường khẽ đảo, cười: “Cũng được.”

 

Trong lòng lại thầm nghĩ, Tào Nham này rốt cuộc muốn làm gì thế?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thái độ của Tào Nham đối với cô đột nhiên trở nên thân thiết hơn hẳn trong khi hai người mới chỉ gặp mặt nhau có hai lần. Tần Đường cũng phối hợp với anh ta, đi thẳng vào trung tâm triển lãm.

 

Buổi đấu giá lần này không giống với đấu giá từ thiện.

 

Đây là buổi đấu giá tư nhân, vật phẩm hiếm có không nói, giá cả thì lại càng chẳng cần bàn.

 

Đây là lần đầu tiên Tần Đường tham dự một buổi đấu giá tư nhân. Ba cô thường xuyên được mời tới tham dự mấy buổi đấu giá kiểu này, thỉnh thoảng ông cũng sẽ chọn được một vài món đồ như ý về làm quà cho mẹ cô.

 

đi qua đại sảnh rộng lớn, tới cuối hành lang.

 

Dọc theo hành lang đều có bảo vệ canh gác, vô cùng cẩn thận.

 

Tần Đường đi vào, các vật phẩm đấu giá được bày ở giữa phòng, vừa vào là nhìn thấy. Tổng cộng chỉ có năm thứ, giá cả vô cùng xa xỉ.

 

Tần Đường không có hứng thú với mấy buổi đấu giá kiểu này cho lắm, cũng càng không nghĩ sẽ tiêu tiền cho mấy thứ đồ vật này.

 

Nhưng Tào Nham hình như lại rất hứng thú, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy món đồ kia.

 

Phía sau truyền đến tiếng giày cao gót, dư quang của Tần Đường nhìn thoáng thấy một làn váy đỏ phấp phới. Lộ Toa đã đi đến trước mặt cô: “Có hứng thú sao?”

 

Việc Tần Đường tham gia buổi đấu giá hôm nay là một chuyện ngoài ý muốn. Lộ Toa nhìn cô chằm chằm, muốn từ ánh mắt cô nhìn ra được điều gì đó. cô ta làm đấu giá viên đã nhiều năm, cho nên ngay từ lúc nhìn ánh mắt người mua đã có thể thấy được rốt cuộc đối phương có ý muốn cạnh tranh hay không, sau đó chờ tới lúc đấu giá chính thức thì sẽ dẫn dắt đối phương, sau đó đẩy giá lên cao.

 

cô ta là một người phụ nữ, hơn nữa tính cách lại khôn khéo, dáng vẻ cũng rất đẹp, nên rất nhiều người đàn ông đều bị cô ta thu hút.

 

Mấy năm nay, Lộ Toa lăn lộn trong giới đấu giá đã có chút tiếng tăm, hoàn toàn có thể hô mưa gọi gió.

 

Ánh mắt Tần Đường quét về phía chiếc vòng Quý phi trong tủ kính, cười: “Cái vòng kia trông rất đẹp.”

 

Lộ Toa nhìn thẳng vào mắt cô vài giây, mỉm cười nói: “Đúng là rất đẹp, giá cả cũng rất “đẹp” nữa.”

 

Sau đó cô ta nhìn về phía Tào Nham, trong ánh mắt là sự tìm tòi nghiên cứu.

 

Tần Đường nói: “anh ta đưa tôi tới đây.”

 

Lộ Toa: “thì ra là như vậy à.”

 

Tần Đường liếc nhìn cô ta một cái: “cô không cần tiếp đón tôi.”