Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 103



Lộ Toa cười cười: “Được. Chúng ta dù sao cũng coi như là người quen, vậy thì tôi liền

không khách sáo với cô nữa. Có chuyện gì cô cứ tới tìm tôi.”

 

Tần Đường gật đầu.

 

Lộ Toa vừa xoay người, lập tức cất tiếng nói ôn nhu: “anh Khôn, anh tới rồi sao?”

 

Tần Đường theo bản năng quay đầu lại, thấy Lộ Toa đang nghênh đón người đấu giá được vật phẩm trị giá 1000 vạn ở hội đấu giá của An Nhất quỹ hôm đó, Khương Khôn. Đêm đó lúc An Nhất Quỹ tổ chức tiệc từ thiện, Khương Khôn đã trò chuyện với cha mẹ cô khá là vui vẻ.

 

Ông ta cũng tham gia buổi tiệc đấu giá lần này?

 

Khương Khôn cười: “Lộ Toa tiểu thư, chúng ta lại gặp lại rồi.”

 

Lộ Toa mím môi cười, vũ mị lòng người: “Để em làm hướng dẫn cho anh.”

 

Khương Khôn: “Vậy làm phiền cô rồi, Lộ Toa tiểu thư.”

 

Sau khi Khương Khôn tiến lên phía trước thì nhìn thấy Tần Đường, ông ta dường như cũng không cảm thấy kinh ngạc, cười nói: “Tần tiểu thư.”

 

Tần Đường mỉm cười: “Khương tiên sinh.”

 

Khương Khôn dường như không hề có ý định trò chuyện thêm với cô, Lộ Toa thấy vậy liền đưa tay làm cái thủ thế, Khương Khôn liền đi về phía một khối ngọc thạch được bày phía trước.

 

Tần Đường liếc nhìn Tào Nham một cái, thấy ánh mắt anh ta như có như không liếc nhìn về phía Khương Khôn và Lộ Toa.

 

cô nói: “Chúng ta đi thôi.”

 

Tào Nham đáp trả cô bằng một ánh mắt, “Được.”

 

Hai người rời khỏi trung tâm triển lãm, người lúc trước tiếp đón bọn họ đưa bọn họ ra tới tận xe.

 

Tào Nham vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm: “cô trước đây từng gặp Khương Khôn rồi à?”

 

Tần Đường: “Gặp một lần ở Bắc Kinh.”

 

Tào Nham gật đầu tỏ vẻ đã biết, không hỏi thêm gì nữa.

 

Lúc trở lại nghĩa trạm đã là chạng vạng nhưng Tưởng Xuyên và Lữ An vẫn chưa về.

 

Tần Đường chợt nhớ trong va ly vẫn còn ít đồ liền đi lên phòng, lúc đi xuống trong tay còn cầm theo mấy cái hộp, sau đó chia cho mọi người. Đây là vật kỉ niệm của buổi đấu giá hôm trước của An Nhất Quỹ, cô mang tới 10 cái tới đây.

 

Vật kỉ niệm cũng không phải thứ gì quý giá, chỉ đơn giản là một món quà kỉ niệm mà thôi.

 

Nhưng mọi người nhận được quà vẫn vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Tiểu Bạch, cô ấy nhìn Tần Đường cười tủm tỉm: “Chị Tần Đường, chị thật là tốt. Quay trở lại còn mang quà cho bọn em.”

 

Tần Đường nở nụ cười đáp lại.

 

Đúng lúc đó, Tưởng Xuyên và Lữ An cũng trở lại.

 

Lữ An thấy trong tay mọi người đều cầm một hộp quà nhỏ tinh xảo, tò mò đi tới: “cô cho mọi người cái gì thế? Tôi có phần không?”

 

Trong tay Tần Đường còn dư lại hai hộp, cô đưa cho Lữ An một hộp, “Quà kỉ niệm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tưởng Xuyên rõ ràng là một người to đùng đứng ở đó, nhưng lại bị cô hoàn toàn bơ đi.

 

Tiểu Thành nói: “anh Tưởng vẫn chưa có kìa.”

 

Tần Đường nhìn về phía Tưởng Xuyên, mím môi không nói lời nào.

 

Trong tay cô vẫn còn một hộp quà nhưng lại không chịu đưa qua.

 

Tưởng Xuyên đứng tại chỗ, ấn đường hơi nhíu lại.

 

Bầu không khí có chút quái dị, Tiểu Thành vò đầu: “A, em quên mất. Tháng trước anh vừa trở về từ Bắc Kinh, nhất định chị Tần Đường đã đưa cho anh rồi.”

 

“Chưa đưa.” Tưởng Xuyên nhìn Tần Đường: “cô ấy vẫn chưa đưa cho anh.”

 

Tiểu Thành chỉ còn biết “a” một tiếng, sau đó liền im lặng.

 

Mấy người trẻ tuổi cũng sửng sốt, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người bọn họ. Cuối cùng Tần Đường vẫn không đưa hộp quà cuối cùng trong tay mình cho Tưởng Xuyên.

 

Bầu không khí càng trở nên xấu hổ.

 

Lữ An nhịn cười đến phát nghẹn, xoay người đi ra sân hút thuốc.

 

Tần Đường lại làm như không có chuyện gì, đi vào phòng khách nói: “A Khởi, hoa quả sáng nay em mua để đâu vậy?”

 

A Khởi vội vàng đứng lên: “Ở trong tủ lạnh ạ. Để em đi lấy. Chị muốn ăn gì?”

 

“Thanh long với nho.”

 

“Được ạ.”

 

A Khởi kéo Tiểu Bạch đi cùng, hai người cùng đi vào bếp rửa hoa quả.

 

Tần Đường ngồi trên ghế sofa nhỏ trong phòng khách, cúi đầu nghịch máy ảnh, hộp quà để ở trước mặt.

 

Tưởng Xuyên đứng ở ngoài cửa, sắc mặt có chút thâm trầm. Tào Nham đi vệ sinh xong, thấy bầu khôngkhí rất không thích hợp. Thoáng nhìn qua hộp quà trong tay Tiểu Thành, lại thấy trên ghế vẫn còn hai cái hộp như thế, liền hỏi: “Hộp gì thế?”

 

Tiểu Thành đáp: “Chị Tần Đường tặng, mỗi người một hộp.”

 

Tào Nham nhướng mày: “Thế ư?”

 

Tiểu Thành lấy một trong hai cái hộp trên ghế lên: “Đây, cái này là chị Tần Đường tặng anh.”

 

Tào Nham cười nhận lấy.

 

Tưởng Xuyên xoay người đi ra sân hút thuốc với Lữ An.

 

Tào Nham nhìn về phía Tưởng Xuyên: “Tên kia sao lại không có vậy?”

 

Tiểu Thành vội vàng đưa mắt ra hiệu, hạ giọng nói: “Ây da, cũng không biết nữa….chị Tần Đường hình như không thích anh ấy………”

 

Tào Nham chợt cảm thấy hứng thú, ngồi xuống cái ghế đẩu bên cạnh: “không thích như thế nào cơ?”

 

Tiểu Thành suy nghĩ một lát, nói: “Chị Tần Đường vẫn luôn không thích anh Tưởng.”