Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 113



Trước khi gặp được Tần Đường, cho tới bây giờ Tưởng Xuyên vẫn chưa từng nghĩ tới vấn đề có sợ c.h.ế.t hay không .

 

Trải qua vài lần vào sinh ra tử, suy nghĩ trong đầu toàn bộ đều là nhiệm vụ, phải làm sao để không bị bại lộ, làm thế nào túm được manh mối, và bảo toàn mạng sống bằng cách nào.

 

Đương nhiên anh trân trọng cái mạng mình.

 

Chỉ là không ngờ, có một ngày, sẽ có người lo sợ anh bỏ mạng nhiều hơn so với anh .

 

Năm ấy Trần Kính Sinh chết, Tần Đường còn chưa đủ 29 tuổi mà? sự kiện đó đã tạo thành bóng ma to lớn trong tận sâu thẳm con người cô, giờ đã qua bốn năm, vẫn nguyên vẹn đó không thể thoát ra khỏi nỗi sợ hãi lo âu này.

 

Mỗi lần cô hoàng hốt, Tưởng Xuyên liền cho rằng sinh mạng mình đã nằm trong tay cô, làm sao cũng phải sống sót, thế nào cũng không thể bỏ lại cô.

 

anh tùy ý để cô ôm hôn, tay đỡ lấy vòng eo cô, chờ cảm xúc của cô dần ổn định, mới đảo khách thành chủ, dùng sức hôn môi cô, c*n m*t lấy đầu lưỡi của cô.

 

Cơ thể Tần Đường khẽ run lên, ánh mắt mơ màng chỉ hé mở một nửa, cũng dùng sức hôn lại anh.

 

Hồi lâu, Tưởng Xuyên thở gấp buông cô ra, trong mắt ngập tràn d*c v*ng, cúi đầu tì trán lên trán cô, khẽ cười ra tiếng:" Đây là khách sạn đấy, nếu em muốn, chung ta đi thuê phòng nhé?"

 

Tần Đường ôm vòng lưng anh, nghiêng đầu chúi vào một bên vai anh, lí nhí đáp:" không muốn."

 

Tưởng Xuyên cúi đầu c.ắ.n vành tai đỏ ứng của cô, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da cô:" đi toilet cũng được đó."

 

Toàn thân Tần Đường như bị điện giật, rụt cổ lại trốn tránh, tâm trạng trước đó còn sợ hãi đã tiêu tan rất nhiều, đỏ mặt đẩy anh, " không muốn mà."

 

Tưởng Xuyên bật cười, tay nhéo trên hông cô một cái.

 

Tần Đường "A " một tiếng, lại yên ổn dựa vào lòng anh.

 

cô chỉ sợ, lúc yêu Trần Kính Sinh, có không ít người coi thường hai người họ, cho rằng họ sớm muộn gì cũng chia tay, đúng như vậy, cuối cùng họ đã chia tay, thiên nhân vĩnh cách(*)

 

(*)thiên nhân vĩnh cách天人永隔: sinh tử cách biệt vĩnh viễn không thể gặp lại.

 

không hề có ai dự đoán được kết cục như vậy.

 

cô không hối hận, chỉ là rất tiếc nuối, vô cùng khổ sở.

 

Vừa rồi Triệu Kiền Hòa ánh mắt điên cuồng, tự dưng khiến cô lo sợ không yên, có đôi khi sinh mệnh không phải tự tay mình nắm giữ.

 

Tưởng Xuyên vuốt nhè nhẹ lưng cô, Tần Đường ngẩng đầu, hoảng sợ trong mắt đã không tiêu tan, chỉ còn lại vẻ trong trẻo ướt át, cứ như vậy mà nhìn anh, lòng Tưởng Xuyên mềm nhũn, lại ấn người lên tường hôn không biết trời đất gì luôn.

 

.............

 

Tần Đường đi toilet sửa sang lại mái tóc bị xoa rối loạn, nhân tiện tô lại son môi,

 

hai má và vành tai đều là màu hồng, cực kỳ quyến rũ.

 

Tưởng Xuyên ở bên ngoài hút thuốc, ngón tay gảy gảy tàn thuốc.

 

Thấy cô đi ra, môi mím chặt, lại kìm nén rít mấy hơi thuốc.

 

Tần Đường nói : " Em đi vào đây."

 

Tưởng Xuyên gật đầu, nghĩ nghĩ lại dặn dò một câu, " không được khiêu vũ cùng đàn ông."

 

Tần Đường tiến gần hai bước, hỏi:" anh biết khiêu vụ không ?"

 

" Cái loại nhảy giao tiếp ôm eo xoay vòng quanh ấy hả?"

 

Ôm eo, xoay vòng quanh....

 

Nắm được trọng điểm không tồi nha.

 

Tần Đường cảm thấy buồn cười, lần đầu tiên nghe thấy có người mô tả điệu nhảy khiêu vũ như vậy, " Vậy rốt cục anh có biết hay không ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tưởng Xuyên dập tắt thuốc, " Biết, có điều đã nhiều rồi năm chưa thử qua."

 

Học trước khi đi nằm vùng, mấy năm đó thường xuyên tham gia các loại lễ hội tiệc rượu.

 

Tần Đường ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nhẹ như mây:" Từng nhảy cùng Lộ Toa rồi sao?"

 

Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú vài giây, chậm chạp gật đầu.

 

Tần Đường mím môi, cười nheo lại ánh mắt: " Em dám chắc cô ấy nhảy không đẹp bằng em."

 

Tưởng Xuyên nhếch mép, Tần Đường không đợi anh nói gì, lại nói tiếp: anh đi ăn chút gì đi, không cần ở không chờ em."

 

" anh biết mà." Ảnh ngoảnh nhìn về phía cửa toilet, " Em em đi thôi."

 

Tần Đường gật đầu.

 

Vừa xoay người, đã trông thấy Lộ Toa đi phía trước.

 

cô đã từng hỏi Tưởng Xuyên, vì sao chia tay Lộ Toa.

 

Tưởng Xuyên nói:" Đàn ông có thể biến thành hư hỏng, phụ nũ cũng vậy, không cùng chí hướng, sẽluôn đi đến kết cục chia lìa.

 

" vậy anh có lưu luyến không?"

 

" không có."

 

" không còn thích cô ấy chút nào sao?"

 

"Ừm"

 

"thật chứ?"

 

Tưởng Xuyên:" Ừm, giờ không phải đã có em rồi sao?"

 

...........

 

Sau phiên đấu giá và tiệc tối của Tần Đường tại quỹ từ thiện An Nhất, rất nhiều người đều lôi kéo muốn được làm quen với cô, dù sao gia thế cô rất tốt, dáng dấp xinh đẹp, lại là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, ngoài những điều này, cô còn là người phụ trách của Quỹ An Nhất.

 

Vừa vào trong phòng tiệc, lập tức có người tiến đến gần bắt chuyện, phần đông là nam giới.

 

Vẻ ngoài Tần Đường lãnh đạm, thái độ xa cách, sau khi mấy người đàn ông thấy tiếp xúc khó khăn, cũng không cố tự mình làm mất mặt nữa.

 

cô dễ chịu tự tại thoải mái, tự chiếu cố bản thân đi lấy đồ ăn, lấp đầy bụng mình.

 

Nhìn thoáng qua Lộ Toa đang nói chuyện vui vẻ với hai người đàn ông, một lúc sau cùng một trong hai người đó quay người tiến vào sàn nhảy.

 

Tần Đường quay đầu liếc nhìn, đang muốn xoay đi ------------

 

" Tần tiểu thư."

 

Tần Đường nhớ rõ giọng nói này, thân hình hơi cứng lại, chậm rãi xoay người, khóe miệng mang theo ý cười:" Khương tiên sinh."

 

Khương Khôn thấy hai tay cô trống trơn, thuận miệng hỏi:" Hôm nay không cừa ý sản phẩm đấu giá nào sao?"

 

Loại đấu giá tư nhân này, Tần Đường tham gia lần đầu tiên, không ra tay cũng rất bình thường, cô thận trọng quan sát biểu hiện của Khương Khôn, nét mặt hắn ta bình tĩnh, khóe miệng còn ẩn ý cười.

 

Nghĩ nghĩ, cô gật đầu nói:" Vâng, lần đầu tiên tôi tham gia đấu giá tư nhân."

 

Khương Khôn hỏi:" Đối với bán đấu giá từ thiện, có phải Tần tiểu thư cảm thấy hứng thú hơn không ?"

 

TRong lòng Tần Đường kinh hãi, đắn đo trả lời:" Nếu nói về trước đây thì quả thật là điều này đúng."

 

Khương Khôn nhìn cô chăm chú trong chốc lát, cười cười.