Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 112



Đơn thuần, không liên quan gì đến cái khác.

 

cô đứng trước mặt anh, mím môi cười:" Sao anh giống như vệ sĩ vậy hả."

 

Tưởng Xuyên cười:" Vệ sĩ rất tốt, theo sát bên người."

 

Tần Đường nghe ra ý tứ trong lời c*̉a anh, lỗ tai đỏ hồng:" Chúng ta lên lầu trên ngồi chút đi."

 

Tưởng Xuyên đương nhiên sẽ không đi c*̀ng cô tham gia tiệc rượu gì đó, có điều bây giờ còn có chút thời gian, anh đi đằng trước, Tần Đường chậm rãi bước theo sau.

 

Ở phía sau Lộ Toa nhìn chằm chằm bóng dáng hai người họ, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

 

Mãi đến khi người đàn ông bên cạnh kêu cô ta:" Lộ tiểu thư?"

 

Lộ Toa khẽ cười:" anh Lâm, ngại quá, vừa rồi anh nói gì ạ?"

 

"Tôi nói, phiên đấu giá lần sau, nhớ phát thư mời cho tôi."

 

" Được, không vấn đề gì, tôi sẽ cố gắng tranh thủ."

 

" À, mà cô rất quen thân với Tần tiểu thư sao? Tôi nhớ lần trước đấu giá từ thiện An Nhất, người đấu giá chính là cô."

 

" Đúng vậy."

 

Trong mắt người đàn ông kia lộ ra dục vọng, Lộ Toa lại cực kỳ hiểu rõ, cô ta cười:" Theo đuổi cô ấy c*̃ng không dễ đâu."

 

Người đàn ông kia miễn cưỡng thu lại ánh mắt," Quả thật là vậy."

 

Hắn ta nhìn Lộ Toa, cười nói:" Lộ tiểu thư, lát nữa nể mặt c*̀ng khiêu vũ một bài chứ?"

 

Lùi lại tìm thứ hạng tiếp theo sao?

 

Nét mặt Lộ Toa dần trầm xuống, chỉ nháy mắt, khuôn mặt lại nổi lên ý cười:" Được chứ."

 

..........

 

Thời điểm này, có rất nhiều người đang chờ thang máy.

 

Tưởng Xuyên quay đầu hỏi:" đi thang bộ nhé?"

 

Tần Đường:" Được ạ."

 

Chỉ có hai tầng, đi thang bộ c*̃ng không mất nhiều sức lực.

 

đi tới khúc ngoặt rẽ vào cửa, nơi góc khuất không ai nhìn thấy, Tưởng Xuyên đưa tay nhéo nhéo vành tai cô, nhân tiện hỏi một câu:" Hồi nãy người đàn ông kia đưa đồ gì cho em hả?"

 

Tần Đường cười nhìn anh, có chút khiêu khích:" Đúng vậy, vòng tay quý phi, hơn ba trăm vạn một cặp đó."

 

Tưởng Xuyên khẽ hừ ra tiếng, " Lúc tiệc rượu, cách xa hắn ta một chút."

 

" Sao vậy?" cô khẽ hỏi

 

" Ánh mắt đó, rất muốn đánh."

 

Tần Đường kéo tay anh, anh hơi dừng lại, nắm tay cô, lòng bàn tay đàn ông thô ráp, làn da cô mềm mại trơn mịn, mỗi lần tiếp xúc với nhau, luôn có cảm giác bị điện giật, như cởi áo len vào mùa đông nhiễm điện tĩnh, thoáng trong chốc lát.

 

cô hỏi:" Vậy còn anh, nhìn em với ánh mắt nào?"

 

Tưởng Xuyên dừng lại, xoay người, c*́i đầu nhìn cô.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ánh nhìn đó giống với ban đêm, như có thể làm cô tan chảy.

 

Tim Tần Đường run lên, ánh mắt cứ thế nhìn thẳng anh, nửa ngày, ngửa mặt, lấy tay vịn lên vai anh.

 

Bỗng nhiên Tưởng Xuyên đè lại vai cô, cười như không cười nhìn cô :" Có người kìa."

 

Tần Đường mím môi, nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ.

 

" Ò."

 

cô nhanh chóng thu lại thần sắc, nét mặt lãnh đạm, chỉ có vành tai hồng hồng kia đã bán đứng tâm tình lúc này c*̉a cô.

 

Tưởng Xuyên khẽ cong khóe miệng, buông tay cô ra, đi lên phía trước.

 

Ánh mắt Tần Đường vẫn chưa kịp thu lại, vừa lúc nhìn trực diện người đàn ông từ trên bậc thang bước xuống, trên trán người đàn ông đó có vết sẹo dữ tợn, theo phía sau là hai người đàn ông cao lớn, tim côđột nhiên đập thình thịch, theo bản năng nhìn về phía Tưởng Xuyên, sống lưng Tưởng Xuyên thẳng tắp, hàm dưới bạnh ra căng thẳng.

 

Triệu Kiền Hòa thấy bọn họ, nhàn nhạt nở nụ cười:" Thật trùng hợp."

 

Tần Đường cắn môi dưới, đi ra phía sau Tưởng Xuyên, ánh mắt nhìn về nơi khác.

 

Từ sau lần Tần Đường bị trói, Tưởng Xuyên và Triệu Kiền Hòa vẫn chưa tình cờ gặp nhau, anh nhìn Triệu Kiền Hòa, ánh mắt trầm tĩnh:" Đúng là trùng hợp."

 

Triệu Kiền Hòa nhìn Tần Đường, đi xuống hai bước.

 

Đối phương là ba người đàn ông, thân hình cao lớn, từ trên cao bước xuống, bỗng chốc tăng cao cảm giác áp bức.

 

Tưởng Xuyên nhìn hai người đàn ông phía sau hắn ta, chính là hai người vừa rồi thấy ở cửa thang máy, anh rủ mắt, những người đó đã sắp đặt mọi chuyện ở tầng thượng từ lâu, là bọn họ cố ý, thu hết lực chú ý c*̉a cảnh sát về tầng thượng.

 

anh đánh giá sai lầm rồi.

 

Ánh mắt Tần Đường nhìn chằm chằm Triệu Kiền Hòa trước mặt, bỗng nhiên Triệu Kiền Hòa nở nụ cười:" Tần tiểu thư, không cần căng thẳng."

 

Quả thật lúc đầu cô có phần căng thẳng, ngẫm lại một chút, nơi này là khách sạn cao cấp năm sao, tùy tiện hô lên thôi, lập tức sẽ có người kéo đên, Triệu Kiền Hòa sẽ không ngốc như vậy, xung đột với Tưởng Xuyên ở nơi này.

 

Quả thật Triệu Kiền Hòa không có lằng nhằng gì thêm nữa, liếc nhìn Tưởng Xuyên một cái, xoay người rời đi.

 

Bỏ qua lần này.

 

Bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tần Đường, nhếch miệng thờ ơ, kết hợp với vết sẹo trên trán, nụ cười nhìn trông hết sức đáng sợ:" Tần tiểu thư,đừng trách tôi không nhắc nhở cô, ở c*̀ng một chỗ với loại người như Tưởng Xuyên, sớm muộn gì c*̃ng phải thủ tiết." 

 

(*)thủ tiết: chồng chết ở góa.

 

Cơ thể Tần Đường run lên mãnh liệt, trong nháy mắt ánh mắt biến thành lạnh lẽo, nghiến răng trừng hắn ta.

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống thâm sâu, lại không thèm nói gì hết.

 

Triệu Kiền Hòa cười lớn một tiếng, mang người rời đi.

 

không khí như tĩnh mịch hẳn đi.

 

Tần Đường đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

 

Tưởng Xuyên kéo người vào trong lòng, giọng nói khàn khàn:" Bị dọa rồi hả?"

 

Bàn tay Tần Đường nắm chặt vạt áo anh, khe khẽ lắc đầu, giọng nói hơi run:" không có, em tin vào anh."

 

Tưởng Xuyên c*́i đầu, hôn hôn trán cô.

 

Bỗng nhiên Tần Đường hoảng hốt, kéo cổ áo anh, ôm lấy cổ anh, ngửa mặt hôn lên môi anh, hấp tấp, sợ hãi, giống như nóng lòng năm bắt lấy thứ gì đó.