Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 120



anh có bao nhiêu sẽ đưa cô hết bấy nhiêu.

 

Hai người trò chuyện một lát, Tưởng Xuyên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi về đây.”

 

Tối hôm qua anh hơi quá phận, không biết Tần Đường thế nào rồi.

 

Lữ An híp mắt, nở nụ cười xấu xa: “Đúng là nên trở về một chút. Lúc tôi rời đi cô ấy còn chưa dậy đâu.”

 

Tưởng Xuyên nhíu mày, Lữ An vội nói: “Tôi cũng không cố ý mà, chỉ là sáng sớm tôi dậy đi vệ sinh vô tình nghe thấy thôi. anh yên tâm, cũng chỉ có mình tôi nghe thấy thôi.”

 

Lúc đó là sáng sớm, giọng nói kia, nghe rất thảm, nhưng lại kiều mị đến tận xương.

 

Lúc đó anh ta chỉ nghĩ là ảo giác, nhưng sau khi nghe lại thì phát hiện âm thanh là từ phòng Tưởng Xuyên truyền ra, liền hiểu rõ mọi chuyện.

 

Tưởng Xuyên cũng không ngờ lại bị người khác nghe thấy, có chút bực bội, ném tàn t.h.u.ố.c xuống đất, dùng chân di di, “Đừng nói trước mặt cô ấy.”

 

“Được được được, tôi biết rồi.” Chuyện này anh ta vẫn có chừng mực. Đàn ông nói đùa với nhau vài câu, cũng không thể đùa đến trên đầu cô nương nhà người ta được.

 

Tưởng Xuyên đi về, trên được còn mua cho Tần Đường một suất mì lạnh.

 

cô thích ăn món này.

 

Lúc trở lại nghĩa trạm vừa đúng 12h.

 

A Khởi và Tiểu Bạch chuẩn bị đi gọi Tần Đường dậy, dì Quế đã nấu xong bữa trưa rồi.

 

Tưởng Xuyên gọi hai người lại: “Cứ làm việc đi, để tôi gọi cho.”

 

anh đi lên cầu thang, A Khởi và Tiểu Bạch nhìn theo, Tiểu Bạch nói: “anh Tưởng cũng lên nhà, tiện gọi luôn cũng được, chúng ta vào bếp phụ đi.”

 

Trong sân không có ai, chỉ có Hắc Hổ đi khắp nơi canh gác.

 

Tưởng Xuyên đẩy cửa phòng ra, trong phòng rèm che kín mít.

 

Tối tăm, ái muội, hương vị h**n ** còn sót lại tràn ngập khắp nơi.

 

Ở trong chăn phồng lên một cái kén, một bên chân thon dài trắng muốt lộ ra bên ngoài, đầu ngón chân đầy đặn hơi cong lại.

 

anh đóng cửa lại, đi tới,

 

Tần Đường ngủ rất sâu, đầu vai lộ ra bên ngoài đầy những dấu hôn chi chít, lông mi vừa cong vừa dài yên lặng rũ xuống, làn da cô rất trắng nên quầng thâm dưới mắt vừa nhìn đã thấy. Tưởng Xuyên có chút đau lòng, khom lưng đưa tay xoa mặt cô.

 

Tay vừa mới chạm vào, cô lập tức rụt cô lại.

 

Tay Tưởng Xuyên dừng lại giữa không trung, nở nụ cười bất đắc dĩ.

 

anh đặt đồ lên bàn, ngồi ở mép giường ôm cả người cả chăn vào trong lòng. Tần Đường mơ mơ màng màng một chút, cuối cùng mở to mắt ra, lúc nhìn anh còn mang theo vài phần mờ mịt, trong chốc lát mới nhớ ra tình hình chiến đấu t.h.ả.m thiết tối qua, thân thể lập tức cứng đờ, “anh, anh về lúc nào thế?”

 

Giọng nói khàn khàn, mang theo vài phần kiều mị.

 

Tưởng Xuyên thò tay vào trong chăn, cô vội vàng né tránh, nhưng hai chân vừa cử động lập tức đau đến nhíu mày. Cơ thể như bị nghiền nát, đặc biệt là phần th*n d***, cảm giác đau này cũng không khác mấy so với lần đầu tiên.

 

Tưởng Xuyên giữ cô lại, “Đừng nhúc nhích, anh cũng không phải người sắt, sẽ không làm gì em đâu. Để anh xem.”

 

Tần Đường bất động, để anh sờ vào phần bắp đùi mềm mịn kia.

 

anh chạm vào đùi cô, rồi xuống đến cẳng chân, lực đạo vừa phải, Tần Đường thoải mái nheo mắt lại, nhẹ nhàng hừ hừ: “Nếu có bồn tắm thì tốt quá.”

 

Ngâm nước ấm một chút, cũng không khác gì matxa cả.”

 

Tưởng Xuyên cúi đầu, dán bên tai cô: “đi khách sạn không?”

 

Tần Đường mở mắt, đôi mắt ướt át trong trẻo. anh nhìn cô, khóe miệng cong lên: “Muốn đi không?”

 

Có chút động lòng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tần Đường c.ắ.n môi, gật đầu: “Muốn.”

 

Tưởng Xuyên cười nhẹ, xoa xoa mái tóc rối bù của cô, “Vậy ngồi dậy, ăn một chút, chiều dẫn em ra ngoài.”

 

Tần Đường: “anh không bận à?”

 

Tưởng Xuyên: “Ừ.”

 

cô tới tận đây một chuyến, tuy anh không thể ở cùng cô nhiều, nhưng bỏ ra một buổi chiều hoặc mộtbuổi tối thì vẫn có thể.

 

Tần Đường giật mình, sắc mặt lại thay đổi, ngẩng đầu lườm anh: “Em sắp thành người tàn phế đến nơi rồi.”

 

Tưởng Xuyên lại cười: “Thể lực yếu quá, sau này phải rèn luyện nhiều hơn.”

 

Tàn Đường: “.......”

 

cô tự cảm thấy thể lực của mình cũng không tệ lắm.

 

Tưởng Xuyên đi lấy quần áo cho cô, vò tùng mái tóc cô lên: “Còn muốn anh mặc quần áo cho em sao?”

 

Tần Đường cuốn chăn chặt hơn: “không cần, anh cách xa một chút là được.”

 

Tưởng Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh, lấy bao t.h.u.ố.c ra, nhìn động chậm rì rì của cô, nhắc nhở một câu: “Có mua đồ ăn cho em đó.”

 

“Cái gì thế?”

 

“Mì lạnh.”

 

Đôi mắt cô hơi sáng lên: “Ồ.”

 

Tưởng Xuyên búng tàn thuốc, nghe thấy dưới nhà có tiếng ai đó gọi vọng lên, dì Quế đã nấu xong cơm rồi.

 

Tần Đường vừa mới xuống giường, thấy mì lạnh trên bàn liền nói: “anh xuống nhà ăn cơm đi, em đikhông nổi nữa rồi. Ở đây ăn mì lạnh cũng được.”

 

Tưởng Xuyên biết cô xấu hổ, cũng không ép buộc, đứng dậy nói: “Được.”

 

anh đi tới cả, lại quay đầu lại. Tần Đường ngồi ở trên giường, sắc mặt không tốt lắm, nhìn anh nói: “anhmau xuống đi, đừng để mọi người chờ.”

 

cô như thế này xuống nhà đã không tốt lắm rồi, nếu để mọi người thấy cô từ trong phòng Tưởng Xuyên đi ra thì lại càng không tốt hơn nữa.”

 

cô muốn đ.á.n.h răng rửa mặt, tắm rửa một chút nữa, ít nhất cũng phải 20 phút rồi.

 

Tưởng Xuyên thấy cô như vậy rất đáng yêu, vô cùng hưởng thụ thái độ này của cô, cười: “Ăn xong thìnghỉ ngơi một lát đi, buổi chiều chúng ra ra ngoài.”

 

Tần Đường không đáp, cúi đầu tìm dép lê.

 

đi dép lê xong ngẩng đầu lên thấy anh vẫn đang ở đó.

 

Tưởng Xuyên bật cười, mở cửa đi ra ngoài.

 

Tần Đường đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra, ánh mắt trời vừa vặn thích hợp.

 

Bọn họ đang có khoảng thời gian đẹp nhất.

 

không xa xỉ chút nào.

 

Thấy anh chỉ xuống lầu một mình, A Khởi hỏi: “Chị Tần Đường đâu ạ?”

 

Tưởng Xuyên kéo ghế ra ngồi xuống, “không phải để ý đến cô ấy. Hôm nay cô ấy không muốn ăn cơm.”

 

A Khởi: “Ơ, vậy chị ấy ăn cái gì?”

 

Tưởng Xuyên: “Buổi chiều anh muốn ra ngoài một chuyến, cô ấy đi với anh.”