Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 126



Tần Đường hỏi:" Mục tiêu của bọn họ là anh hay là em?"

 

Tưởng Xuyên cúi xuống nhìn cô, nói :" anh."

 

Tần Đường trầm mặc, Tưởng Xuyên sợ cô lo lắng, giải thích mấy câu:" Đừng sợ, anh không một mình, Tào Nham cũng ở tại khách sạn này, nếu có chuyện cậu ta sẽ chạy tới trợ giúp, bên ngoài khách sạn cuảng có người của Tào Thịnh sắp xếp."

 

Mãi một lúc, cô ngẩng đầu nhìn anh:" Nếu vậy, vậy em không đi nữa."

 

Tưởng Xuyên lập tức nhíu mày, quyết đoán nói :" không được."

 

Tần Đường yên lặng nhìn anh, nói:" Nếu mục tiêu của bọn họ không phải em, em sẽ không gặp nguy hiểm, em không muốn đi."

 

Tưởng Xuyên nắm cằm cô, nâng lên, tầm mắt hai người chạm nhau:" anh nói lại lần nữa, không được."

 

Tần Đường đẩy tay anh ra, anh lại càng nắm chặt hơn, cô tức giận trừng anh, c.ắ.n môi, bỗng dưng nổi cáu:" Em có thể đi, làm xong việc em sẽ quay lại, Tưởng Xuyên, rốt cuộc em biết rõ hành động lần này của các anh có bao nhiêu nguy hiểm, từ lúc bắt đầu quen anh, anh đã mấy lần bị truy sát, anh muốn em ngoan ngoãn chờ anh ở Bắc Kinh, em làm không được."

 

Ánh mắt cô dần trở nên ươn ướt:" Nếu đợi không được thì sao?"

 

Năm đó Trần Kính Sinh nói với cô thế nào?

 

" Đường Đường, chờ trận thi đấu này kết thúc, em muốn gì, muốn đi đâu, muốn anh thế nào, đều có thể."

 

" Đợi anh -------"

 

không ai hiểu cho cô, loại chờ đợi kinh hồn khiếp vía đó có bao nhiêu gian nan.

 

Mỗi giây mỗi phút đều giày vò.

 

không ai biết giây tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

 

Tần Đường không muốn chờ đợi như vậy.

 

Tưởng Xuyên giơ tay lên nhẹ vuốt mái tóc cô, cô không rơi nước mắt, đôi mắt trong veo và ướt như nước.

 

anh im lặng hôn môi cô, trầm tĩnh mà kiềm nén, càng hôn càng sâu.

 

Tần Đường ôm lấy cổ anh, mãnh liệt hôn lại anh.

 

Hồi lâu, Tưởng Xuyên buông cô thở hổn hển ra, kiềm chế nói:" anh không phải Trần Kính Sinh, sẽ khôngđể em phải lần nữa trải qua cảm giác này, tin tưởng anh, hửm?"

 

Tần Đường nắm chặt lấy quần áo anh, thấp giọng nói: “Em sợ.”

 

Trái tim Tưởng Xuyên chợt thắt lại, đột nhiên nhận ra, có lẽ anh đã quá tự tin, rõ ràng là biết cô sợ hãi điều gì nhất nhưng vẫn không mang lại được cảm giác an toàn cho cô. Hai người trầm mặc ôm nhau, lòng bàn tay Tưởng Xuyên ướt đẫm mồ hôi, một lúc lâu sau, anh thấp giọng nói: “Sau khi vụ án này kết thúc, nếu anh còn sống….”

 

Tần Đường chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giọng nói của Tưởng Xuyên đột nhiên nín bặt, những lời phía sau không thốt nổi nên lời.

 

một giọt nước mắt chợt rơi xuống từ đôi mắt trong suốt của Tần Đường. Tưởng Xuyên ôm mặt cô, khóe miệng khẽ cong lên, “Cũng không nghiêm trọng đến mức đó đâu. Cười lên một chút xem nào.”

 

Tần Đường không cười nổi: “anh đang nói lời trăn trối sao?”

 

Tưởng Xuyên thở dài một tiếng, cúi đầu hôn cô: “anh sẽ không chết. anh đi xem bói người ta bảo mạng anh rất cứng, sau này sẽ có hai đứa con, một trai một gái, còn thọ được ít nhất 80 tuổi nữa.”

 

Lông mi Tần Đường run rẩy: “Thầy bói cũng nói em sẽ có hai đứa con, một trai một gái. Nếu anh c.h.ế.t thì em sẽ sinh con với người đàn ông….”

 

Tưởng Xuyên nắm chặt lấy bả vai cô, c.ắ.n môi cô, nuốt hết những lời nói còn đang dang dở của côxuống, “Người đàn ông khác ư? Em nằm mơ!”

 

Chỉ với những lời này của cô, có thể nào anh cũng phải sống mới được.

 

Tưởng Xuyên đè cô lên sofa, cởi hết quần áo của cô ra, v**t v* thân thể cô, từ khuôn mặt xuống đến cằm, lại xuống đến xương quai xanh tinh xảo, tới b* ng*c đầy đặn, từng tấc từng tấc một rồi cúi xuống hôn lên môi cô. Gương mặt Tần Đường đỏ rực, nhìn chằm chằm lên trần nhà th* d*c, không hiểu tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này.

 

anh quỳ thẳng người dậy, cởi áo ra, giây tiếp theo liền phủ cả cơ thể mình lên người cô, hôn cô.

 

anh nhìn cô, đôi mắt thâm trầm đen như mực.

 

Còn chưa bắt đầu làm mà hai chân Tần Đường đã bắt đầu nhũn ra, anh dường như rất thích dùng cách này để bày tỏ sự phẫn nộ và bất mãn của mình, giống như tối hôm qua, khi cô nói Trần Kính Sinh vẫn ở trong lòng cô, anh liền bắt lấy cô quấn quít cả đêm.

 

cô bám lên vai anh, đôi mắt ướt át: “anh vẫn còn sức sao?”

 

Tối hôm qua hai người gần như đã thức trắng cả đêm, phóng túng không chút tiết chế.

 

Ánh mắt Tưởng Xuyên tối sầm lại, giữ lấy eo cô trầm xuống.

 

“A……” cô nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, có chút khó chịu, cũng có chút đau.

 

“Đau sao?” Tưởng Xuyên quan sát vẻ mặt của cô.

 

“Ưm…” cô nhắm mắt lại, “anh nhanh….”

 

Đáp lại cô là một trận va chạm mạnh mẽ. Sau nhiêu lần thâm nhập vào sâu tận bên trong, Tần Đương như bị va chạm đến tận tim, xương cốt bủn rủn, đầu óc đột nhiên trắng xóa….

 

cô c.ắ.n vai anh, vừa run rẩy vừa ai oán: “Em nói nhanh không phải là cái này….”

 

Tưởng Xuyên nghiêng đầu hôn lên mặt cô, vòng qua hai chân cô bế cô lên, đi đến bên giường sau đó nghiêng người đè xuống…

 

……….

 

Sáng hôm sau, Tưởng Xuyên tỉnh dậy môt lần, thấy Tần Đường vẫn đang ngủ liền ôm cô nhắm mắt mộtlần nữa.

 

một buổi sáng an tĩnh và yên ổn cứ thế trôi qua, mà bọn họ cũng chỉ còn ngày hôm nay mà thôi.