Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 127



Tối nay Tần Đường sẽ lên máy bay trở về

 

11h kém, Tần Đường tỉnh.

 

Tưởng Xuyên đã mặc xong quần áo, đang ngồi trước máy tính của cô, sửa lại thông tin vé máy bay cho cô.

 

Nghe thấy động tĩnh từ phía sau, anh liền đi tới, cúi người chống tay lên giường, “Em đói không?”

 

Tần Đường gật đầu, l**m l**m môi, Tưởng Xuyên rót cho cô cốc nước, “Em chuẩn bị một chút đi, chúng ta trả phòng. anh đã sửa lại thời gian chuyến bay cho em rồi. Chúng ta quay lại nghĩa trạm nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh đưa em ra sân bay.”

 

Tần Đường uống nước, ngẩng đầu nhìn anh: “Em trở lại một chút, nếu mọi chuyện có thể xử lý tốt thìem sẽ trở lại.”

 

Đây là điều mà tối hôm qua bọn họ thương lượng.

 

Tưởng Xuyên nhận lại cốc nước từ tay cô, “Ừ, bao giờ em trở lại thì anh sẽ tới đón em.”

 

Tần Đường xốc chăn lên xuống giường, nhặt lại quần áo mặc lên rồi đi vào phòng vệ sinh

 

Tưởng Xuyên giúp cô cất máy tính và máy ảnh.

 

không đến nửa tiếng, hai người đã chuẩn bị xong.

 

Tần Đường nhận lấy máy ảnh, ôm ở trước ngực, đi theo sau Tưởng Xuyên ra khỏi phòng. Lúc đứng ở trên hành lang lại gặp phải tên tửu quỷ tối hôm qua, ánh mắt Tưởng Xuyên lạnh lẽo nhìn hắn ta mộtcái, ôm Tần Đường đi về phía trước.

 

Tần Đường cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình, hoàn toàn có thể cảm nhận được sự đề phòng của anh.

 

Ba người cùng đi vào thang máy, tửu quỷ cười xin lỗi, “Ngại quá, tối hôm qua tôi uống hơi nhiều, làm phiền hai người rồi.”

 

Tần Đường liếc nhìn hắn ta một cái, Tưởng Xuyên nhàn nhạt nói: “không có gì.”

 

Tới đại sảnh khách sạn, Tưởng Xuyên đi làm thủ tục trả phòng, Tần Đường đứng đợi ở phía sau anh, trong lúc lơ đãng chợt thấy người hôm qua, ánh mắt hai người chỉ chạm nhau khoảng 2, 3 giây sau đó người nọ nhanh chóng quay đầu đi.

 

Tần Đường nhìn chằm chằm bóng dáng anh ta, từ thân hình đến khuôn mặt của người đó đều rất quen thuộc, điểm khác nhau chính là cách ăn mặc và khí chất. Đột nhiên một khuôn mặt xẹt qua trong đầu, cô quay đầu nhìn lại thì người nọ đã đi xuống bậc thang.

 

cô không chắc lắm.

 

Tần Đường bắt lấy tay Tưởng Xuyên, anh quay đầu lại, “Sao thế?”

 

Nhưng bóng dáng người nọ đã hoàn toàn biến mất. Tần Đường đè xuống nghi hoặc trong lòng, chậm rãi lắc đầu, “không có gì.”

 

Tưởng Xuyên cất chứng minh thư và tiền đặt cọc vào ví, “đi thôi.”

 

Lúc ra đến cửa thì gặp Tào Nham và người phụ nữ tóc ngắn kia, Tưởng Xuyên chào Tào Nham một câu rồi dẫn Tần Đường đi.

 

Người đàn ông áo đen lấp trong chỗ tối thoáng nhìn thấy cảnh này: “Hai người họ quen nhau sao?”

 

“Người đàn ông kia tên là Tào Nham, là người làm công bình thường, cũng có buôn bán một chút. Mấy hôm trước có đi qua nghĩa trạm của Tưởng Xuyên, ở đó một thời gian, quyên góp một vài thứ.”

 

“Nhìn dáng người có vẻ không phải người làm buôn bán bình thường.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“không điều tra được cái gì. Bây giờ người thích đi tập thể hình rất nhiều, cũng không thể chỉ dựa vào điều này mà đưa ra kết luận được.”

 

“Phong ca nói sao?”

 

“Tiếp tục theo dõi.”

 

Sau khi lên xe, Tần Đường vẫn tiếp tục nhìn xung quanh. Tưởng Xuyên nhìn về phía cô: “Từ lúc nãy đãthấy em không thích hợp rồi. Sao thế?”

 

Tần Đường nhíu mày, “Tối hôm qua, cả lúc nãy nữa, em đã gặp được tên cướp ở huyện Giai lần trước. không biết có phải em nhìn nhầm hay không nhưng không phải hắn ta đã bị cảnh sát bắt rồi sao? Loại tội phạm kiểu tái phạm thế này chắc chắn không thể được thả ra nhanh như thế. Mà cho dù có được thả ra thật thì sao hắn ta có thể xuất hiện ở khách sạn 5 sao được chứ?”

 

Tưởng Xuyên ngẩn ra: “Em không nhìn lầm chứ?”

 

Tần Đường cẩn thận nghĩ lại, “không đâu, chính là hắn ta. Tuy bên ngoài có chút khác nhưng em sẽkhông nhìn nhầm đâu.”

 

Tưởng Xuyên hạ mắt, trong đầu hiện lên từng mảnh vụn kí ức nhỏ nhặt, tạm thời không nghĩ ra điều gì cả, anh đưa tay xoa đầu cô, “Được rồi, đi ăn cơm trước đã. Em muốn ăn gì?”

 

“Mì lạnh.”

 

Tưởng Xuyên liếc nhìn cô một cái, “không muốn đổi sang thứ gì ngon hơn à?”

 

Tần Đường hỏi lại: “Mì lạnh không ngon sao?”

 

Tưởng Xuyên cười: “Sao lại thích ăn thứ đó đến thế chứ.”

 

Tần Đường cười, “không biết nữa, chỉ là cảm thấy ăn rất ngon thôi. Ở Bắc Kinh cũng có, nhưng khôngphải mùi vị chính cống.”

 

“Được, vậy đi ăn mì lạnh.”

 

Tưởng Xuyên tìm một cửa hàng nhà mở ở ven đường. anh gọi một bát mì thịt bò, gọi cho Tần Đường một bát mì lạnh.

 

cô ăn rất chậm. Thấy cửa hàng gần đó có bán t.h.u.ố.c lá Pha Lê, Tưởng Xuyên đi mua hai bao, hút xong một điều mà Tần Đường vẫn còn đang ăn.

 

Trở lại nghĩa trạm, mọi người cũng vừa cơm nước xong, đang ở trong sân nghỉ ngơi.

 

Lộ Toa cũng ở đó.

 

Hai người đi cả đêm không về, Lữ An đã giải thích rằng do bọn họ có việc, những người khác cũng không nghi ngờ gì, những Lộ Toa đương nhiên biết rõ Tưởng Xuyên và Tần Đường ở khách sạn qua đêm. cô ta dựa người vào cạnh cửa ở phòng khách hút thuốc, nhìn Hắc Hổ đang nhào về phía Tưởng Xuyên.

 

Tưởng Xuyên xoa đầu Hắc Hổ, Tần Đường cũng xoa, sau đó không biết Tưởng Xuyên nói cái gì mà Hắc Hổ liền đổi hướng nhào về phía Tần Đường.

 

Hắc Hổ vóc dáng cao to, nặng tới hơn 30kg, Tần Đường không chút phòng bị liền bị nó đẩy lui về phía sau hai bước, vội vàng đứng vững, vẫy tay làm thủ thế “Nằm xuống”, Hắc Hổ lập tức ngoan ngoãn nằm sấp xuống bên chân cô.

 

cô trừng mắt nhìn Tưởng Xuyên, anh liền cười khẽ thành tiếng.

 

Lộ Toa nhìn một màn này, đáy mặt dần lạnh lẽo.

 

Lữ An đi về phía Tưởng Xuyên: “Tôi tới công ty đây.”

 

Tưởng Xuyên ném cho anh ta bao thuốc: “Ừ.”