Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 128



Lữ An bắt được bao thuốc, “Đúng lúc đang hết thuốc.” anh ta vừa đi vừa xé vỏ bao thuốc, “Tôi đi đây.”

 

Tưởng Xuyên rút một điếu t.h.u.ố.c ra, ngậm trong miệng rồi châm lửa.

 

Lữ An đi được vài bước lại vòng lại, “Lộ Toa nói hôm nay nướng BBQ mời khách, bọn A Khởi rất vui.”

 

Tưởng Xuyên mặt không biểu tình, “Đúng là nướng BBQ đến nghiện rồi à.”

 

Lữ An: “Tiều Thành mau đi làm việc đi. Buổi tối cậu rảnh thì lái xe đưa bọn họ đi mua đồ. Người nhiều nên đồ cũng nhiều, không đi xe không được.”

 

Tưởng Xuyên nói: “Buổi tối tôi phải đưa Tần Đường ra sân bay.”

 

Lữ An hơi chững lại, nhìn về phía Tần Đường, “cô phải về ư?”

 

Tần Đường gật đầu, “Ừ, có chút việc.”

 

Lữ An hiểu ra, “Được rồi, vậy chiều tôi sẽ về sớm một chút.”

 

A Khởi và Tiểu Bạch hưng phấn đi quét sân, lấy số than còn thừa từ lần trước ra để dưới gốc cây. A Khởi nói: “Chị Tần Đường, tối nay chị có rảnh không? Chúng ta lại nướng BBQ tiếp này.”

 

Tần Đường nhìn về phía Lộ Toa, “Tối nay chị phải đi rồi. Các em chơi vui vẻ nhé.”

 

Lộ Toa nhìn về phía cô, “Về à?”

 

Tần Đường, “Ừ.”

 

Sau đó không muốn nói chuyện với cô ta nữa nên Tần Đường liền ngồi xổm xuống trước mặt Hắc Hổ v**t v* nhúm lông màu sáng trên lưng nó.

 

Lộ Toa nhìn về phía Tưởng Xuyên nói: “Mai tôi cũng phải quay lại Bắc Kinh.”

 

Tưởng Xuyên hút thuốc, nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt.”

 

Tần Đường biết những lời này là nói cho cô nghe, liền mím môi, tiếp tục dùng tay v**t v* lông Hắc Hổ.

 

Lộ Toa cười cười, “Đêm nay coi như làm bữa tiệc chia tay tôi đi.”

 

Tưởng Xuyên búng tàn thuốc, dư quang liếc về phía Tần Đường. cô đang ngồi xổm, bàn tay dịu dàng vuốt lông Hắc Hổ, hàng mi cong vút chớp chớp. Hai hôm nay cô đều không trang điểm, để mặt mộc, ngồi xổm một chỗ, thoạt nhìn thật giống như một cô gái nhỏ.

 

Tần Đường đột nhiên đứng lên, đi về phía cầu thang.

 

Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm bóng dáng cô vài giây, lại nhìn về phía Lộ Toa: “Có bọn Lữ An ở đây rồi.”

 

nói xong, anh cũng đi lên lầu theo.

 

Tần Đường trở về phòng mình, gọi điện thoại cho lão Viên, “Lão Viên, chuyện hôm qua chú nói có phải là thật không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão Viên ở bên kia nói: “Cháu chờ một chút.”

 

Tần Đường đoán bên kia chắc đang trong tình huống khó xử, liền kiên nhẫn đợi. Hai phút sau, lão Viên nói: “Chắc không sai được đâu. Từ lúc cháu 8 tuổi ta đã bắt đầu làm việc ở quỹ An Nhất rồi. Mười mấy năm qua, sổ sách của quỹ An Nhất chưa từng xảy ra sai sót, đến nay tự nhiên lại có chuyện khiến ta cũng cảm thấy không tin nổi.”

 

Tần Đưởng hỏi, “Sao chú phát hiện được chuyện này?”

 

“Sổ sách kia có vẻ như là bị sót lại. không phải ta phát hiện, là nha đầu Chu Đồng phát hiện, sau đó báo lại cho ta. Sổ sách tuy đã hủy được một nửa, chỉ còn lại non nửa lành lặn nhưng vẫn có thể nhìn ra được vấn đề. Tổng số nhiều hơn một số 0.”

 

“Chu Đồng?”

 

“Ừ, chính là tiểu nha đầu bên cạnh cháu đó.”

 

Tần Đường cẩn thận nghĩ nghĩ, trực giác của cô tin tưởng Chu Đồng, nhưng sổ sách này cô và lão Viên đã từng đối chiếu trước, thêm một số 0 nghĩa là thêm cả trăm triệu, “Lão Viên, chú có xem được thừa ra ở đâu không?”

 

Lão Viên cẩn thận nói: “không, hơn nửa giấy tờ đều đã bị hủy, chỉ còn lại non nửa trang giấy trắng bên dưới và phần tổng số. Hôm đó nhiều người tham gia đấu giá như vậy, vật phẩm cũng có đến 20-30 món, hơn 20 người mua, sao có thể tình nghi tất cả mọi người được?”

 

Tần Đường trầm mặc một lát, “Cháu biết rồi.”

 

Lão Viên hơi do dự một chút, “Đường Đường, chúng ta có nên nói với Tần tổng không?”

 

Tần Đường từ chối không chút suy nghĩ, “không cần.”

 

Trước khi sự kiện ngoài ý muốn hồi 5 năm trước xảy ra, cha mẹ cô vẫn luôn an tâm về cô, nhưng từ sau khi Trần Kính Sinh chết, bọn họ luôn lo lắng cho cô, nhưng cho dù như vậy thì họ cũng không hạn chế tự do của cô, cô muốn làm gì, bọn họ vẫn luôn đứng sau ủng hộ.

 

Nếu lại xảy ra chuyện, thì bọn họ sẽ càng thêm lo lắng về cô.

 

Tần Đường không muốn ỷ lại bọn họ quá nhiều, cũng không muốn làm cho bọn họ lo lắng, huống chi chuyện này đã có cảnh sát tham gia điều tra, lấy tính cách của ba cô thì ông có thể không nhúng tay vào nhưng nếu cô muốn đến Tây An nữa sợ sẽ không dễ dàng như trước nữa.

 

cô không muốn nảy sinh mâu thuẫn với bọn họ.

 

Lão Viên nghĩ nghĩ một hồi, đành phải nói: “Vậy được rồi. Bao giờ cháu về?”

 

“Đêm nay ạ. Sáng mai cháu sẽ tới quỹ An Nhất tìm chú, chú giữ tài liệu kia cẩn thận nhé.”

 

“Được, cháu yên tâm.”

 

………..

 

Cúp máy xong, Tần Đường cảm thấy lòng bàn tay mình cũng ướt đẫm mồ hôi.

 

Nhiều hơn một số 0, ít nhất là nhiều hơn 100 triệu, nhiều tiền như thế, nếu không điều tra rõ ràng, quỹ An Nhất liền xong đời rồi.

 

cô mở cửa ra, đứng ở lan can nhìn xuống dưới. Tưởng Xuyên không ở bên dưới, đang định gọi điện cho anh thì bên trái vang lên một tiếng động nhỏ, cô quay đầu lại nhìn liền thấy Tưởng Xuyên từ trong phòng đi ra.

 

Tần Đường lập tức đi về phía anh.