Do dự một chút, nghĩ nói làm sao cho được mới nhấn nghe máy.
" Mẹ, hôm nay con có việc, không lên máy bay, quên mất không nói với mẹ rồi."
Đầu kia hỏi:" Chuyện gì vậy hả?"
Tần Đường vừa đi vừa nói:" không có gì ạ, mẹ đừng lo mà......bây giờ con vẫn chưa biết lúc nào về được......" cô đẩy cửa ra, Tưởng Xuyên đang dựa người trên ghế nghỉ ngơi, " Vâng, trước lúc về con sẽ gọi điện cho mẹ,mẹ đừng lo nữa mà,..... Dạ, con chào mẹ."
Tưởng Xuyên đưa tay ngoắc cô, Tần Đường đi tới:" anh đi tắm nhanh lên."
anh mỉm cười, đi tắm.
Đàn ông tắm nhanh, chỉ một lát Tưởng Xuyên đã quay trở lại.
Tất cả ánh mắt hóng hớt trong sân đều đang chằm chằm nhìn theo, hai người tắm xong c*̀ng vào trong một căn phòng, đây là muốn làm chuyện hệ trọng đó nha!
Gương mặt Tiểu Bạch hồng hồng, ngượng ngùng c*́i xuống nhìn những người khác.
Lần này mọi người c*̃ng đã nhìn rõ ràng, Tưởng Xuyên và Tần Đường hòa hợp rồi.
Tiểu Thành bật cười, phát hiện mọi người vẫn không cười, hơi xấu hổ mà kho khan vài tiếng, " Gì nhỉ, hai người họ có thể có việc phải bàn luận, mọi người không nên lạ lùng mà."
Lữ An liếc cậu ta một cái:" Sao nói nhiều vậy, nướng mấy xâu thịt bò đi."
Tiểu Thành không tình nguyện mà nướng thịt bò, " anh Lữ, anh Tưởng và chị Tần Đường hòa hợp rồi, anh không phải ghen tị đó chứ, lâu rồi anh không có bạn gái mà........."
Lữ An:"......"
Lữ An một cước đạp lên ghế cậu ta, cả người Tiểu Thành đổ về phía sau, ngã xuống một m.ô.n.g đầy tro bụi, hấp tấp đứng lên phân trần:" Là em nói bậy bạ, anh đừng tức giận nhé." Bỗng dưng nhớ ra cái gì, vội vàng nói:" anh Tưởng và chị Tần Đường hòa hợp rồi, vậy 87 vạn kia.......còn cần nữa không ? Chắc là không cần nữa rồi nhỉ, kêu anh ra sức làm nhiều hơn chút là được, hi hi hi....."
Lữ An cười:" Trước mặt anh Tưởng cậu nói lời này thử xem thế nào?"
Xem anh ấy không đánh chết cậu hả.
Tần Đường ngồi ở trên giường hỏi: “Còn ga trải giường khác không?”
Buổi tối hôm trước hai người lại cuốn lấy nhau cả đêm, buổi chiều còn chưa kịp sửa sang gì lại phải đến khách sạn, cho nên, lúc này Tần Đường ngồi ở trên giường liền cảm thấy cái hương vị vẫn còn phảng phất….
Tưởng Xuyên mở tủ ra, lấy một bộ ga trải giường caro màu tối, hất cằm sang bên cạnh: “Em sang bên kia ngồi đi, để anh thay cho.”
Tần Đường bò xuống giường: “Để em giúp.”
Hai người phối hợp cùng nhau liền nhanh chóng thay xong.
Tần Đường ngồi ở trên giường, Tưởng Xuyên tới ôm cô vào lòng.
Tần Đường xoay người: “Chờ một chút.” cô bò đến mép giường, lấy túi t.h.u.ố.c trên tủ đầu giường: “Bôi t.h.u.ố.c trước đã.”
Mấy vết thương nhỏ thế này đối với Tưởng Xuyên hoàn toàn không có gì đáng nói. Bình thường lúc khuân vác đồ lên núi cũng hay bị va đập, chỉ mấy hôm là khỏi. Nhưng Tần Đường cứ kiên trì anh cũng liền để mặc cô, thả lỏng người dựa vào thành giường.
Tần Đường khoanh chân ngồi cạnh anh, gương mặt trắng nõn kề sát vào, đổ nước t.h.u.ố.c ra chấm nhẹlên n.g.ự.c anh, vừa xoa vừa nghiêm túc hỏi: “Có đau không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Xuyên buồn cười: “không đau.”
Tần Đường im lặng bôi t.h.u.ố.c cho anh, tay trái toàn là mùi thuốc. Tưởng Xuyên nắm lấy tay cô: “đi rửa nhé?”
Tần Đường gật đầu: “Được.”
Hai người cùng nhau ra ngoài, trong sân vẫn rất náo nhiệt. Ánh mắt mọi người đều đồng loạt lia tới.
Tần Đường đi xuống, mắt đối mắt, vẻ mặt thản nhiên. Vụ t.a.i n.ạ.n đêm nay làm cô quá sợ hãi, hơn nữa chuyện cô và Tưởng Xuyên ở bên nhau cũng không phải là chuyện gì lớn lao, có gì mà phải che dấu chứ.
Tưởng Xuyên còn thản nhiên hơn cả cô, nắm tay cô suốt cả quãng đường.
Tay phải Tần Đường không tiện, chỉ có tay trái ở dưới vòi nước. Tưởng Xuyên lấy nước rửa tay xoa lên cho cô. Tay cô rất nhỏ và tinh tế, mềm mềm, bàn tay anh có thể ôm trọn. Sau khi rửa hết bọt xà phòng, Tưởng Xuyên dùng vạt áo lau khô tay cho cô.
Tần Đường thất thần: “anh làm cái gì thế? Vẩy vẩy hai cái là khô mà.”
Tưởng Xuyên: “Quần áo sạch, tay em cũng sạch, không sao cả.”
Tần Đường giật giật ngón tay, không nói gì, chỉ ngửa đầu nhìn anh.
“Sao thế?”
cô lắc đầu: “không có gì.”
Chỉ là đã rất lâu rồi không có người đàn ông nào quan tâm cô một cách thân mật và chu đáo như thế.
Ở dưới nhà ồn ào một trận, không hiểu sao Tiểu Thành và A Khởi lại cãi nhau. Hai người này vẫn luôn như ch.ó với mèo, ngày nào cũng ầm ĩ một trận. Lữ An hô to: “Được rồi, oẳn tù tì đi, người thua phải đidọn dẹp.”
Hai người lập tức dừng tranh cãi.
Bọn họ hẳn đã kết thúc rồi.
Tưởng Xuyên nhìn cô rũ mắt, hỏi: “Mệt sao?”
Tần Đường: “một chút.”
“Vậy chúng ta về nghỉ.”
“Được.”
………….
Trong sân, Lữ An thấy mọi người ăn cũng gần xong, nhưng bởi vì Lộ Toa ra tay hào phòng nên đồ ăn còn dư lại rất nhiều, anh ta nói: “Còn thừa bao nhiêu thì cất hết vào tủ lạnh đi. Tối mai nếu mọi người muốn ăn nướng tiếp thì chúng ta lại tiếp tục, còn nếu không thì để dì Quế xào rau.”
Tiểu Thành híp mắt dùng ánh mắt lưu manh nhìn về phía tầng 2, Tưởng Xuyên và Tần Đường vừa mới đóng cửa phòng lại, cậu hạ giọng hỏi: “anh Tưởng và chị Tần Đường bắt đầu từ lúc nào thế? Nhanh như thế đã ngủ chung phòng rồi? Động tác của anh Tưởng đúng là nhanh nhẹn mà….”
A Khởi và Tiểu Bạch đều trợn mắt nhìn cậu ta.
Lữ An thì đá cậu ta một cái: “Liên quan khỉ gì đến cậu chứ? Mau đi dập lửa đi.”
Lộ Toa nhìn về phía tầng hai, cười nhẹ thành tiếng: “Tôi lên tầng nghỉ ngơi trước, làm phiền mọi người dọn dẹp rồi.”