Lữ An nói: “Đương nhiên rồi. Sao có thể để khách đi dọn được chứ.”
Lộ Toa không trả lời, xoay người rời đi.
đi đến phòng mình, cô ta nhìn về cánh cửa phòng bên cạnh đang đóng chặt, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo.
----------
Nhà cũ nên cách âm không phải quá tốt. Hơn nữa bọn Tiểu Thành lại rất ồn ào, Tần Đường ở trong phòng cũng nghe được giọng nói ồn ào của cậu.
Tưởng Xuyên tắt đèn nằm xuống, cô xoay người ôm eo Tưởng Xuyên, ngửa mặt nói nhỏ vào tai anh: “Có phải tạm thời em không thể rời đi được không?”
Tưởng Xuyên ôm cô, cúi đầu: “Có thể, Tào Thịnh sẽ phái người trở về với em.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tưởng Xuyên nói: “Bây giờ quỹ An Nhất đang xảy ra chuyện, mấy năm nay đây là lần đầu tiên Khương Khôn làm việc mà bị bại lộ. Mà manh mối bị lộ ra này rất quan trọng với chúng ta.”
Tần Đường thấp giọng ừ một tiếng.
Tưởng Xuyên im lặng vài giây, thấp giọng nói bên tai cô: “Tối nay có sợ không?”
Trong bóng tối, đôi mắt của Tần Đường trong suốt, chỉ im lặng không nói. Tưởng Xuyên siết chặt vòng ôm, thân hình cao lớn ôm trọn với cô, cơ thể hai người dán sát nhau.
anh cúi đầu, hôn khẽ lên mắt cô, hô hấp nóng bỏng phả vào mặt cô.
Tần Đường nhắm mắt lại, ôm chặt cổ anh, ngẩng đầu để nụ hôn của anh sâu hơn.
Nhiệt độ cơ thể hai người lây nhiễm cho nhau, lại ôm chặt như vậy, dưới nụ hôn của anh, cơ thể của Tần Đường dần trở nên mềm nhũn.
Trước đó sợ hãi bao nhiêu thì bây giờ liền bình tĩnh bấy nhiêu.
Loại cảm giác này, chỉ anh mới có thể mang lại cho cô.
k*ch th*ch, khát vọng, tín nhiệm, bình tĩnh.
“Tưởng Xuyên.”
Giọng nói cô nhẹ như mèo kêu, khẽ cào lên trái tim anh.
Tưởng Xuyên hôn vành tai cô, dừng lại: “Ừ?”
Tần Đường nói: “Em chờ anh…. anh cũng phải chờ em….”
“Được.” anh thấp giọng trả lời.
………….
Nụ hôn triền miên, hơi thở quấn quít, Tưởng Xuyên xoay người đè lên người cô, từng tấc cơ thể dính sát vào cơ thể cô. Tần Đường trong lòng anh khẽ run rẩy, chôn mặt vào lồng n.g.ự.c anh, nhỏ giọng nói: “Đừng, chúng ta đi ngủ đi.”
Tưởng Xuyên nhìn cô: “Mệt ư?”
Tần Đường gật nhẹ, “anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Từ khi em tới anh vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế hôm nào.”
Tưởng Xuyên thấp giọng cười: “Sợ anh không chịu nổi à?”
Tần Đường rũ mắt: “không phải, là em không chịu được.”
Từ sau khi chạm vào cô, sự tự chủ của Tưởng Xuyên hoàn toàn đã bị ch.ó tha đi mất, thân thể hoàn toàn hành động theo bản năng.
anh khẽ vuốt eo cô, hướng lên trên, cầm lấy một bên n.g.ự.c v**t v*, ngón cái thô ráp trượt qua trái anhđào non mềm: “thật sự không được à?”
Tần Đường xoay người lại, hơi rụt người vào: “không được thật mà….”
Tưởng Xuyên xoay người sang nằm xuống bên cạnh: “Được rồi, không trêu em nữa.”
Sau đó anh kéo cô vào trong lòng.
“Sao bọn họ vẫn chưa dọn xong nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Rất nhanh sẽ xong thôi. Sao, ồn à?”
“Cũng không hẳn….” Giọng nói cô nhỏ dần, có chút mơ hồ.
Dưới nhà, Lữ An hô lên: “Được rồi, mọi người về phòng nghỉ đi.”
Đêm khuya, nghĩa trạm nho nhỏ dần khôi phục sự yên tĩnh, đến một âm thanh nhỏ cũng không có.
Tưởng Xuyên cúi đầu, cô gái trong lòng đã ngủ, hô hấp rất nhẹ, ngủ cũng rất yên tĩnh, nằm cuộn tròn trong n.g.ự.c anh, khuôn mặt trắng nõn áp sát vào lồng n.g.ự.c anh, khiến gương mặt kia càng thêm trắng, càng thêm ngoan hiền và yếu ớt.
Tưởng Xuyên cầm tay phải cô, đưa tên bên môi hôn nhẹ.
……………..
Sáng hôm sau, Tưởng Xuyên gọi điện cho Tào Thịnh: “Tôi sẽ đưa Tần Đường về Bắc Kinh.”
Tào Thịnh im lặng vài giây, “không phải tôi đã nói là tôi sẽ cử người đưa cô ấy về sao?”
“Tôi không yên tâm.” Tưởng Xuyên nói.
“Bảo Tào Nham đưa.”
“Tôi tự đưa.”
Hai người không ai chịu nhượng bộ, Tào Thịnh nhíu mày, “Thế này nhé, tôi sẽ đích thân đưa, được chưa?”
Tưởng Xuyên im lặng một lát, đồng ý, “Quỹ An Nhất bên kia có manh mối, anh chú ý một chút.”
“Ừ. Lộ Toa vẫn còn ở chỗ anh chứ?”
“Hôm nay sẽ về Bắc Kinh.” Tưởng Xuyên nói, “anh điều tra xem cô ta ngồi chuyến bay nào.”
Tào Thịnh: “anh chắc chắn chuyện Lộ Toa về lần này có liên quan đến quỹ An Nhất?”
Tưởng Xuyên: “không chắc lắm, chỉ là suy đoán thôi. hiện Khương Khôn không cách nào ra mặt, Lộ Toa là đấu giá viên, nhân mạch rộng. Để cô ta ra mặt là thích hợp nhất, cũng không khiến người ta hoài nghi. Trước đó chúng ta đều dùng sai phương pháp rồi. Có lẽ ra tay từ phía cô ta mới là nhanh nhất.”
Đúng là như thế. Vì ai mà ngờ được một người phụ nữ lại có thể có năng lực và to gan đến như thế chứ.
Hai người nói chuyện một lát rồi tắt máy.
Lúc Tần Đường tỉnh lại thì Tưởng Xuyên không có ở trong phòng.
cô dụi mắt, bò dậy đi về phía cửa sổ kéo rèm ra. Tưởng Xuyên đang đứng dưới gốc cây đại thụ hút thuốc. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngẩng đầu lên nhìn.
Nở một nụ cười nhàn nhạt, anh gạt tàn t.h.u.ố.c rồi đi về phía cầu thang.
Tần Đường kéo rèm lại, xoay người lại. Tối hôm qua Lữ An đã mang hành lý của cô để ở trong phòng Tưởng Xuyên, cô chọn một bộ quần áo.
Tưởng Xuyên mở cửa ra, tựa người vào cửa nhìn cô: “Có đói không?”
Tần Đường: “Có.”
cô đưa lưng về phía anh, chuẩn bị thay quần áo.
Vừa quay đầu lại liền phát hiện Tưởng Xuyên vẫn nhìn mình chằm chằm liền đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “anh đừng có nhìn.”
Tưởng Xuyên: “Có gì mà không được nhìn chứ? trên người em còn chỗ nào mà anh chưa nhìn qua à?”
Tần Đường trợn mắt nhìn anh, nhưng ánh mắt anh vẫn không hề dời đi.
Tần Đường không để ý đến anh nữa, nhanh chóng cởi váy, mặc nội y vào. Tay phải cô bị thương, hơn nữa đó còn là tay thuận nên sau khi cố gắng vài lần cô vẫn không cài được nút áo.
Tưởng Xuyên nhìn chằm chằm t*m l*ng tr*ng n*n kia, lại nhìn lên vòng eo mảnh khảnh, cái m.ô.n.g tròn trịa, đôi chân thon dài thẳng tắp… nội y màu xanh nước biển treo lỏng lẻo trên đầu vai, ánh mắt liền trầm xuống, hung hăng hít sâu hơi t.h.u.ố.c cuối cùng rồi ném vào tàn thuốc, đi tới xoa tay cô: “Để anh.”
Thân thể Tần Đường hơi cứng lại: “...Ừ.”