“.......” cô c*n m** d***, vừa định nói chờ chút cô sẽ về, liền thấy từ bên ngoài một đôi vợ chồng bước vào, người phụ nữ ưu nhã xinh đẹp, người đàn ông cao lớn anh tuấn. cô nhìn bọn họ cười cười, sau đó nói vào điện thoại: “Ngày mai tôi gọi điện lại cho anh, chúng ta đi tới triển lãm.”
“Ngày mai tới trung tâm triển lãm có gì mâu thuẫn với việc bây giờ gặp mặt chứ?”
“Có, cha mẹ tôi tới.”
“Được rồi.” Tưởng Xuyên nói.
Ngắt điện thoại, Tần Đường liền đi về phía cha mẹ mình: “Cha mẹ.”
Cảnh Tâm xoa đầu cô, “Mỗi ngày đều bận đến mồ hôi đầy đầu như thế này, cũng chẳng thấy con về nhà hôm nào.”
Tần Đường nở nụ cười ngoan ngoãn: “không phải hai người đã tới đây rồi sao?”
Tần Sâm nhìn con gái nói: “Nghe nói mỗi ngày con cũng tới bệnh viện nữa?”
Tần Đường: “Vâng, bớt chút thời gian đi thăm Chu Kỳ. Em ấy vừa mới tỉnh, có một số việc không nhớ rõ lắm, nhưng lại c.h.ế.t vì sĩ diện, luôn cứng đầu nói rằng mình vẫn nhớ, nên một số lời con nói với em ấy vẫn có chút trọng lượng.”
Cảnh Tâm gật đầu: “Xong việc thì mẹ và cha con cùng qua một chuyến với con luôn.”
…….
Ra khỏi bệnh viện, Tần Đường không quay lại chung cư mà trở về nhà cùng cha mẹ.
Sáng hôm sau, cô tạt qua phòng làm việc một chuyến, lấy ảnh đã được rửa từ lần trước, lại chợt nhớ ra xe mình đã đến lúc phải đi bảo dưỡng, liền bảo trợ lý lái xe đến cửa hàng 4S.
Buổi chiều gọi xe đến quỹ An Nhất, trên đường đi thì gọi điện cho Tưởng Xuyên để hẹn thời gian và địa điểm.
Tưởng Xuyên nói: “anh đến quỹ gặp em.”
Tần Đường: “Được.”
Lúc Tưởng Xuyên đến, Tần Đường vẫn còn đang bận.
anh đứng ở cửa hút thuốc, thấy cô thu dọn văn kiện và máy ảnh xong liền vội vàng đi tới, đằng sau có một cô gái trẻ đi theo.
Chu Đồng đi đằng sau Tần Đường: “Chị Tần Đường, đi xe của em ạ?”
Tần Đường gật đầu, “Ừ, hôm nay chị không lái xe.”
“Được ạ.”
Tưởng Xuyên nghe được cuộc đối thoại của hai người liền quơ quơ chìa khóa trong tay, nói: “Ngồi xe của anh đi.”
Tần Đường kinh ngạc: “anh có xe?”
Tưởng Xuyên hừ lạnh một tiếng, xoay người bước đi.
Tần Đường chớp chớp mắt, cũng đi theo.
Chu Đồng đứng ngốc tại chỗ, vài giây sau mới chạy theo, chị Tần Đường thật là nhanh tay!
……..
Triển lãm được bố trí ở một trung tâm rất rộng lớn, trên cửa là một tấm poster khổ lớn của triển lãm, trên đó là ảnh chụp của rất nhiều vật phẩm trị giá xa xỉ.
Tưởng Xuyên rút trên giá một tờ giới thiệu.
Người phụ trách đi về phía Tần Đường: “Tần tiểu thư.”
Tần Đường: “Tôi mang bạn tới xem một chút thôi, không cần để ý đến tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vâng.”
Tưởng Xuyên đứng ở cửa nhìn lướt qua, các vật phẩm bán đấu giá đều được đặt trong các lồng thủy tinh, ánh mắt anh dừng lại ở một khối ngọc thạch, đi qua cúi đầu nhìn phần giới thiệu, quả nhiên là khối ngọc thạch của Khương Khôn.
Tần Đường nói: “anh cứ tự nhiên, tôi còn có chút việc.”
nói xong cũng không đợi Tưởng Xuyên trả lời, Tần Đường liền đi về phía một người phụ nữ thành thục gợi cảm, hai người chào hỏi nhau.
anh nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng chỉ một giây sau liền thu lại cảm xúc, bất động thanh sắc quay người.
…..
“cô gọi tôi là Lộ Toa là được.”
“Được, vậy cô cũng gọi tôi là Tần Đường là được rồi.” Tần Đường nhìn đấu giá viên trước mặt nói.
Bắt đầu từ vật phẩm có giá cao nhất, Tần Đường và đấu giá viên vừa thông qua bản thảo và hiện vật trưng bày vừa nói chuyện. Bước chân Lộ Toa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở một góc chăm chú nhìn bức tranh, Tần Đường nhìn theo: “Sao vậy?”
Lộ Toa cười: “không có gì, chỉ là bức tranh kia không tồi thôi.”
Tần Đường gật đầu, dẫn cô ta đi tiếp.
Tưởng Xuyên tay đút túi quần quay đầu liếc nhìn cô một cái, Tần Đường đáp trả bằng một cái liếc mặt, rồi lại tiếp tục nói chuyện với Lộ Toa.
Lộ Toa mím đôi môi được tô son đỏ chót, sóng mắt nhộn nhạo nhìn Tưởng Xuyên.
Nhưng, nếu anh không mở miệng trước, đương nhiên có nghĩa là không quen biết cô ta, mà cô ta là một người phụ nữ nên cũng sẽ không chủ động.
Tưởng Xuyên rút bao thuốc ra, nói với Tần Đường: “anh ra ngoài hút điếu thuốc.”
……..
Sau khi xong hết mọi chuyện, Lộ Toa đi một vòng ở bên trong nhưng không thấy Tưởng Xuyên, có chút mất mát mà rời khỏi.
Tưởng Xuyên ngồi trên xe, gọi điện thoại cho Tần Đường.
……..
Ba người ăn cơm ở gần đó, Chu Đồng rất thức thời nói mình sẽ tự gọi xe về, sau đó liền nhanh chân chuồn trước.
Tưởng Xuyên lái xe, Tần Đường lấy thiệp mời trong túi xách ra đưa cho anh, Tưởng Xuyên nhìn cô, nói: “Danh ngạch thật sự không thể thêm anhsao?”
cô không nói chuyện.
Xe ngừng lại ở đèn đỏ ngã tư đường, anh nghiêng người qua nói nhỏ bên tai cô: “Giao tình giữa chúng ta vẫn chưa đủ sao?”
Tần Đường: “.......”
Duỗi tay đẩy Tưởng Xuyên ra, cô giương mắt nhìn anh: “Chúng ta thì có giao tình gì chứ?”
Đèn xanh, Tưởng Xuyên “vèo” một tiếng lái xe đi.
Tưởng Xuyên không nói chuyện, Tần Đường cũng nhận ra điểm không thích hợp, quay đầu lại nhìn liền thấy có một chiếc xe màu đen đang đi theo ngay đằng sau.
Tưởng Xuyên lái xe vào hẻm nhỏ, muốn cắt đuôi chiếc xe kia, không ngờ đằng trước cũng có một xe nữa, anh bị kẹp giữa hai xe, buộc phải lái xe điđến một con ngõ vừa tối vừa hẹp, xung quanh dân cư thưa thớt.
anh nhanh chóng quay đầu xe, chiếc xe đen phía trước lại như không muốn sống vẫn cố đ.â.m thẳng vào.
Tần Đường kêu lên sợ hãi, tay theo bản năng che lấy đầu, tay kia thì nắm chặt lấy cửa xe.
“Phanh……..”