Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 73



Hai xe đ.â.m vào nhau, hai người liền theo quán tính chúi đầu về phía trước.

 

Tưởng Xuyên vội vàng nhìn về phía Tần Đường, thấy sắc mặt cô trắng bệch, nhưng không bị thương.

 

Bọn họ đã bị dồn tới góc chết.

 

Tưởng Xuyên nhanh chóng mở cửa xe ra, kéo Tần Đường xuống xe cùng: “đi!”

 

Tần Đường hồn phách còn chưa hồi lại, đầu cũng không dám quay lại, hôm nay cô còn đi giày cao gót, lúc chạy thực sự bất tiện, cổ tay lại bị Tưởng Xuyên nắm có chút đau, chân hơi nghiêng một cái, cả người lảo đảo suýt ngã.

 

Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn, thấy một vài bóng đen đang chạy về phía bọn họ.

 

Tần Đường hoang mang rối loạn đá giày cao gót ra, bàn chân trần trắng nõn dẫm lên mặt đường, bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy ngón tay Tưởng Xuyên, anh nhìn cô một cái, rồi liền kéo cô chạy một đoạn.

 

Bỗng nhiên, cô nhỏ giọng kêu “A” một tiếng.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô đang co chân phải lên, nhanh chóng khom lưng bê ngang cô lên.

 

Tần Đường: “.......”

 

cô vừa thẹn lại vừa vội, đầu gác lên bờ vai đang không ngừng xóc nảy của Tưởng Xuyên, nghe anh thờ phì phò, đưa điện thoại cho cô: “Gọi điện cho Tào Thịnh.”

 

Tần Đường nhìn về phía mấy bóng đen đằng sau, run giọng: “Ừ.”

 

Điện thoại đang kết nối, trong vài giây chờ đợi, cô ghé lên vài anh, quẫn bách nói: “anh để tôi xuống, tôi chạy được.”

 

anh không nói chuyện, bế cô lắc mình trốn vào một chỗ ngoặt, thả cô xuống, che đằng sau lưng mình.

 

anh đoạt lấy điện thoại trong tay cô, hạ giọng: “Có người theo dõi.”

 

Tần Đường nín thở, đầu ngón chân cuộn tròn lại trên mặt đất.

 

một bóng dáng màu đen chầm chậm xuất hiện, cô khẩn trương túm chặt lấy góc áo Tưởng Xuyên, nhích lại gần anh hơn. trên người anh ra rất nhiều mồ hôi, vừa lại gần thì hơi nóng từ người liền phả vào mặt.

 

Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy an tâm.

 

Bóng dáng màu đen càng ngày càng lại gần.

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên nghiêm lại, nhân lúc người kia chưa kịp chuẩn bị, nhấc chân đá về phía đầu hắn, người nọ lập tức kêu lên đau đớn ngã xuống đất. Tưởng Xuyên lại đạp mạnh một phát nữa lên đầu hắn.

 

Cách đó không xa, mấy người đang chia nhau tìm người, nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy tới.

 

Tần Đường không đợi Tưởng Xuyên có cơ hội phản kháng, vội kéo tay anh chạy: “Chạy mau!”

 

Tưởng Xuyên thấy bọn họ không mang vũ khí, vốn định buông tay cô ra để đánh một trận, nhưng vừa cúi đầu liền thấy bàn chân trắng nõn của cô lộ ra ngoài, liền không nói gì nữa, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô chạy sâu vào ngõ.

 

Tìm được một góc khuất, Tưởng Xuyên đẩy cô trốn vào bên trong, thấp giọng ra lệnh: “Ở yên đây.”

 

Trong bóng tối, đôi mắt ướt át trong vắt của cô nhìn anh, gật đầu.

 

anh xoay người đi ra ngoài.

 

Tần Đường nghe thấy tiếng đánh nhau, thân mình run lên. cô đang rất khẩn trương, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, nín thở cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đối phương có không ít người.

 

Nhìn không thấy khiến cô càng thêm khẩn trương.

 

cô nhịn không được dựa vào một góc tường, dịch dần người ra, thò đầu ra bên ngoài xem xét tình hình.

 

một mạt ánh sáng chợt lóe lên, trái tim Tần Đường liền run lên như bị người ta đánh một quyền.

 

Bọn họ có dao!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Có hai đám người, chỉ có đám người lúc trước không có dao.

 

Tưởng Xuyên nghiêng người tránh được một d.a.o c.h.é.m tới từ phía trực diện, nhanh chóng tóm lấy tay đối phương, dùng hết sức kéo một cái, bả vai đối phương liền trật khớp, người nọ lập tức ôm vai kêu lên oai oái.

 

Rất nhanh, những người khác lập tức cùng nhau xông lên c.h.é.m tới.

 

Tần Đường cắn chặt môi, cố kìm lại tiếng kêu sợ hãi.

 

Tưởng Xuyên một người đối phó với nhiều người, dần dần có chút đuối sức, phía sau đột nhiên có người cầm d.a.o c.h.é.m xuống, Tần Đường sợ hãi kêu lên: “Đằng sau!”

 

Tưởng Xuyên nhanh chóng quét chân đá đám người kia, Tần Đường đã bị lộ rồi!

 

Rất nhanh liền có người chạy về phía cô.

 

Trái tim Tưởng Xuyên trầm xuống, nhanh chóng chạy theo, từ phía sau giữ chặt lấy người nọ.

 

anh bị phân tâm, cánh tay lập tức bị c.h.é.m một phát, m.á.u chảy ròng ròng.

 

Tần Đường nhìn người nọ giơ cao con d.a.o trong tay, mũi d.a.o hướng về phía cánh tay anh muốn đ.â.m têm một nhát nữa, trái tim cô liền trở nên hoảng loạn, lập tức ném túi xách trong tay qua, con d.a.o liền “leng keng” một tiếng rơi xuống đất.

 

Tưởng Xuyên ngăn người tới, quay đầu lại quát khẽ: “Trốn đi!”

 

Tần Đường cắn môi, lùi dần người về.

 

Cuộc chiến đã có sự xoay chuyển.

 

Tào Thịnh đã dẫn người tới.

 

…….

 

Tào Thịnh để mấy người anh em khác dẫn người đi, nhìn về phía Tưởng Xuyên”

 

“anh cũng nên đi xử lý cánh tay mình một chút luôn đi!”

 

Tưởng Xuyên thở phì phò, một lát sau mới thuận thế ngồi xuống, đầu đầu mồ hôi, áo phông trên người cũng dính sát vào cơ thể.

 

“Đợi lát nữa tôi tự đi.”

 

“Xe anh hỏng rồi, để tôi đưa anh đi. Lát nữa sẽ bảo người gọi xe tới kéo xe anh về.”

 

“không cần, anh cứ về trước đi.”

 

Tào Thịnh nhìn anh trong chốc lát: “Được, tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

 

Người đi rồi, Tưởng Xuyên đi về phía góc khuất kia.

 

Tần Đường im lặng ngồi dán vào một góc tường, mái tóc dài hỗn độn, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh, như một con thú nhỏ.

 

cô lại nhìn về phía cánh tay anh: “Tay anh…….”

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn, thực ra miệng vết thương không sâu, không đáng ngại.

 

anh lại nhìn cô: “Sợ sao?”

 

Tần Đường cắn môi, thành thực gật đầu, vẫn dùng đôi mắt ướt sũng kia để nhìn anh, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng làm trái tim ngứa ngáy.

 

anh nắm lấy cằm cô, thân thể áp tới, cúi đầu hôn cô, đầu lưỡi xâm nhập thẳng vào bên trong, không cho cô cơ hội th* d*c, cường thế, bá đạo mà l**m m*t môi cơ, trêu chọc đầu lưỡi cô.

 

Trái tim Tần Đường như dừng đập, quên cả thở, hô hấp lại bị anh mãnh mẽ đoạt lấy khiến cả người như nhũn ra, chân giẫm lên giày của anh, đá nhẹ, đầu ngón chân cuộn tròn lại, toàn bộ tiếng nức nở đều bị nuốt trôi.