Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 74



Đôi chân kia không ngừng dẫm lên chân anh, nhưng vì không đi giày nên không hề cảm thấy đau, mềm mại như đang đi trong lòng anh vậy, mang theo một chút trêu trọc anh.

 

Tưởng Xuyên một tay ôm eo cô, một tay giữ ót cô, hơi nghiêng đầu sang một bên, thay đổi phương hướng tấn công, ngậm lấy môi cô mà c*n m*t, cảm thấy vô cùng say mê, nhất thời không thể buông ra được.

 

Tần Đường tóm lấy tay anh, liền sờ đến một chất lỏng dinh dính, kinh sợ nhận ra đó là m.á.u của anh.

 

Đầu ngón tay hơi run lên, quên cả phản kháng.

 

Chỉ trong chớp mắt, hơi thở cuối cùng cũng bị anh nuốt trọn.

 

Thân thể mềm nhũn bị kẹp giữa vách tường và thân hình rắn chắc của Tưởng Xuyên.

 

Ngay vào giây phút cô cho rằng mình sắp ngất vì thiếu không khí, anh rốt cuộc buông cô ra.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen nặng nề, hơi thở gấp gáp, khàn giọng nói: “Sao không thở?”

 

Mặt Tần Đường đỏ bừng, đôi mắt ướt át như nước, gấp gáp hít đầy phổi bầu không khí tươi mới.

 

Tưởng Xuyên nắm cằm cô, nâng mặt cô lên, Tần Đường nhìn về phía anh.

 

Bốn mắt nhìn nhau.

 

không phải cô không thở, mà là cô không muốn phối hợp.

 

Tưởng Xuyên c*n m** d***, nhìn cô chằm chằm một lúc. Tần Đường bị anh nhìn đến buồn phiền, giơ tay phải lên.

 

Tưởng Xuyên bắt được cổ tay cô: “Muốn đánh sao?”

 

Tần Đường cắn môi, cả giận nói: “Lần này là anh bắt nạt tôi!”

 

anh ấn tay cô lên eo mình, “Muộn rồi, lần trước đã cho em cơ hội.”

 

Tần Đường ngẩn ra một chút, bỗng nhiên nhớ tới đêm đó ở bệnh viện, sau khi anh khẽ hôn cô một cái, cô có giơ tay lên nhưng lại không đánh xuống, sau đó anh cũng không đầu không đuôi nói câu đó, nhưng lúc đó cô còn đang phiền loạn nên không chú ý đến hàm ý trong câu nói đó.

 

Bây giờ, cô đã hiểu rõ rồi.

 

cô cắn môi, trầm mặc không nói.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu, giọng nói cực thấp: “Bây giờ đánh, đã không kịp nữa rồi.”

 

anh biết hai người không phải người của cùng một thế giờ, anh cũng đã từng có giây phút kiềm chế, do dự, nên nếu lúc đó cô thực sự đánh, anh nhất định sẽ bóp nát cái ý nghĩ kia.

 

Nhưng giờ phút này….

 

Có đánh anh cũng không tỉnh lại được nữa rồi.

 

Tưởng Xuyên ngồi xổm xuống trước mặt cô, tóm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, nâng chân phải cô lên.

 

Chân cô rất trắng, tiêm gầy xinh đẹp, móng chân màu nhàn nhạt, đầu ngón chân mượt mà xinh xắn.

 

Tần Đường hơi rụt chân lại, lại bị anh cậy mạnh giữ lạ, bàn tay to rộng nắm lấy toàn bộ bàn chân cô, trong nháy mắt mặt cô liền đỏ bừng, xấu hổ nói: “anh đừng……..bẩn…..”

 

anh như không hề nghe thấy, cúi đầu nhìn bàn chân trắng nõn của cô, ngón tay thô ráp sờ sờ lòng bàn chân cô, vuốt nhe một lượt, nói: “Đừng nhúc nhích, để anh xem có bị thương không?”

 

Chưa từng có người đàn ông nào nắm bàn chân của mình như vậy, Tần Đường cảm thấy vô cùng thẹn thùng, lại hơi ngứa ngứa, đầu ngón chân theo bản năng cuộn tròn lại.

 

Tưởng Xuyên cười thành tiếng, không thấy có miệng vết thương, liền buông chân cô ra.

 

Tưởng Xuyên nhặt túi xách trên mặt đất lên đưa cho cô.

 

“Về thôi.”

 

Tần Đường thấy anh lại gần, lập tức lấy tay che ngực: “Tôi tự đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tưởng Xuyên cúi đầu nhìn chân cô, không nhiều lời, trực tiếp bế ngang cô lên, Tần Đường giãy dụa đá chân, thẹn quá hóa giận trừng anh: “Tôi nói tôi tự đi!”

 

“Đừng ra vẻ.” anh ôm chặt không buông.

 

“........” cô nháy mắt liền an tĩnh lại.

 

anh ôm cô đi một đoạn đường, Tần Đường đột nhiên hỏi: “Tưởng Xuyên, thật ra anh là ai?”

 

Triệu Kiến Hòa, Tào Thịnh, Tào Nham…..

 

Những người này đều có gút mắc với anh, lần trước là ở Du Lâm, lần này là ở Bắc Kinh, giống như anh có thể xảy ra chuyện bất cứ lúc nào vậy.

 

trên người anh dường như có rất nhiều bí mật, Tần Đường nhìn không thấu.

 

Bước chân Tưởng Xuyên hơi khựng lại, cúi đầu nhìn cô: “Em thấy anh là người xấu?”

 

Tần Đường lắc đầu: “anh không phải.”

 

anh không phải.

 

anh là người phụ trách của tổ chức nghĩa công, rất nhiều trẻ con vùng núi đều nhận sự giúp đỡ từ anh, anh là người báo án chuyện Triệu Kiến Hòa lợi dụng quỹ công ích để rửa tiền.

 

Tuy anh đối xử với cô có chút hư hỏng, nhưng từ trong xương cốt thật sự là chính khí.

 

Tưởng Xuyên cười: “Vậy là được rồi.”

 

“anh là cảnh sát sao?”

 

Bước chân anh dừng hẳn lại: “không phải.”

 

“Nằm vùng?”

 

“không phải.”

 

“......”

 

anh không muốn nói, nên Tần Đường cũng không hỏi nữa.

 

đi đến con đường lúc nãy chạy qua, giày cao gót của cô vẫn còn ở chỗ cũ, cô nói: “Để tôi xuống, tôi đi giày rồi tự đi.”

 

Tưởng Xuyên thả cô xuống, Tần Đường đi giày xong, quay đầu lại nhìn anh, phát hiện m.á.u trên cánh tay đã dây cả lên người cô, khiến cho cả hai người đều trở nên vô cùng chật vật. cô chỉ vào cánh tay anh: “anh có muốn đi bệnh viện trước không?”

 

Tưởng Xuyên tỏ vẻ không sao: “anh về thay quần áo rồi đưa em về.”

 

“Vậy tay anh thì sao?”

 

“Đưa em về xong thì xử lý.”

 

“Xử lý trước đi.” cô kiên trì nói: “Thời tiết nóng, rất dễ nhiễm trùng.”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô cười cười, kéo cô lại gần: “Nghe lời.”

 

…….

 

Nơi này cách nhà nghỉ không xa, Tưởng Xuyên dẫn cô đi bộ một đoạn liền trở lại nhà nghỉ.

 

Tần Đường đứng ở cửa phòng của anh, trong phòng chỉ có một cái cửa sổ bé xíu, không có điều hòa, chỉ có một cái quạt cây nhỏ, một tủ quần áo, buồng vệ sinh cũng nhỏ, thoạt nhìn vô cùng đơn sơ. cô hỏi: “anh ở chỗ này?”

 

Bây giờ Bắc Kinh đang trong thời kỳ nóng nhất, không khí trong phòng không lưu thông được khiến căn phòng trở nên bí bách. Tưởng Xuyên ừ mộttiếng, cởi áo ra, từ dây thép chăng ngang ở góc tường lấy một cái quần tứ giác màu đen xuống, để cửa phòng mở, nói với cô: “Em vào ngồi một chút đi.”

 

Tần Đường gật đầu,