Gia đình Tần Đường, cùng với Khương Khôn đứng một chỗ để phóng viên chụp ảnh chung. không chỉ có thể, rất nhiều những người mua khác, những người nổi tiếng ở hiện trường đều tranh nhau muốn đặt quan hệ với ông ta, đặc biệt là phái nữ độc thận lại càng hào phóng phô ra mị lực của mình.
Nghe nói Khương Khôn vẫn chưa kết hôn.
Mà cho dù có kết hôn rồi thì cũng làm sao chứ? Người đàn ông ra tay hào phóng như vậy, có rất nhiều phụ nữ tình nguyện tre già măng mọc.
……
Tưởng Xuyên đứng ở cuối hành lang hút thuốc.
Tiếng giày cao gót phụ nữ giẫm lên sàn đá hoa cương vô cùng vang dội, ngày càng tiến gần.
anh nhẹ nhàng nhả ra một vòng khói thuốc, hạ mắt xuống, nhìn về phía người phụ nữ gợi cảm thành thục ở bên cạnh. Lộ Toa nở nụ cười: “Thế nào? không quen sao?”
“Quen.” Tưởng Xuyên tay búng tàn thuốc, vẻ mặt vô cảm nói: “Có việc gì?”
“không có việc thì không thể tìm anh sao?” Lộ Toa nhìn anh, đôi môi đỏ mỉm cười, sóng mắt đảo qua đảo lại không ngừng trên người anh, “anh mặc thế này trông thực không tồi. Dáng vẻ này thực sự rất giống một vị tinh anh đó. thật ra, anh có thể suy nghĩ đến việc ở lại Bắc Kinh.”
Tưởng Xuyên quay đầu lại, bình tĩnh nhìn cô ta: “Chuyện này không liên quan đến cô.”
“Sao lại không liên quan chứ……” cô ta vừa nói vừa tiến lên phía trước, thân thể dán lên cánh tay anh, cảm nhận từng thớ cơ mãnh mẽ hữu lực của anh, nhịn không được thò tay ra, ngón tay sơn đỏ chót ở nhẹ vẽ vòng ở trên eo anh.
Vô cùng mị hoặc.
Tưởng Xuyên không hề có phản ứng, cũng không đẩy cô ta ra.
Hút thuốc xong, trong lồng n.g.ự.c chứa đầy ngụm khói cuối cùng, cúi đầu, nhẹ nhàng nhả khói vào mặt cô ta.
anh hút t.h.u.ố.c lá rất nặng, mùi khói nồng đậm sặc người.
Lộ Toa nhíu mày nhưng không hề né tránh, chờ khói tản ra, nhẹ nhàng cười, tay càng làm càn ôm lấy eo Tưởng Xuyên, tiến lên hai bước, vòng ra sau lưng anh.
Tưởng Xuyên đè lại tay cô ta, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như cũ: “cô có ý gì?”
Lộ Toa cười khẽ, tay khẽ động trên eo anh, oán trách nói: “Người ta có thể có ý gì được chứ? Chẳng lẽ anh không hiểu sao?”
Tưởng Xuyên đè tay cô ta lại.
…….
Ở một đầu khác của hành lang, Tần Đường dùng ánh mắt thanh lãnh nhìn về phía anh.
Dư quang Tưởng Xuyên thoáng nhìn, hơi nghiêng đầu qua.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đáy mắt Tưởng Xuyên đều là ẩn nhẫn, bước chân không tự giác đi lên một bước, Lộ Toa cũng lập tức đi theo một bước.
Ánh mắt Tần Đường càng ngày càng lạnh, vài giây sau liền chậm rãi rời ánh mắt, xoay người bỏ đi.
không biết là ảo giác của anh hay là gì, nhưng anh thấy ánh mắt của cô hình như có chút đỏ.
Lộ Toa theo đà nghiêng người dựa về phía trước, hai luồng no đủ trước n.g.ự.c như có như không có cọ cọ lên lưng anh, “anh Tưởng, chúng ta bắt đầu một lại lần nữa đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nháy mắt tiếp theo, cổ tay bị người ta giữ lại, lực đạo vô cùng tàn nhẫn khiến Lộ Toa lập tức ăn đau.
Tưởng Xuyên nhìn cô ta, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “không cần.”
“Vì sao?”
“Tôi thấy cô không “lên” được.”
Lời nói không chút lưu tình.
Cách một người đàn ông từ chối một người phụ nữ nhanh nhất và hiệu quả nhất.
“..........không… “lên” được…..?”
Lộ Toa bị anh k*ch th*ch, hít sâu một hơi, biểu tình trên mặt rất không tốt, phát hiện ánh mắt Tưởng Xuyên đang lướt qua mình nhìn về phía trước, côta quay đầu lại nhìn theo bản năng, nhưng lại không thấy gì, nên liền quay đầu lại cười khẽ: “Trước kia anh đâu có thế này? Chẳng lẽ thân thể có vấn đề?”
“không liên quan đến cô.”
Bóng dáng Tần Đường đã hoàn toàn biến mất, sắc mặt Tưởng Xuyên cũng hoàn toàn lạnh lẽo.
“Trong lòng anh có người khác rồi?”
“thì sao chứ.”
Lộ Toa đã sớm thu hồi dáng vẻ thất thố lúc nãy, khôi phục lại như bình thường, nhàn nhạt cười:
“anh Tưởng, em biết anh đang làm gì, em có thể giúp anh.”
Vẻ mặt Tưởng Xuyên vẫn bình tĩnh một cách dị thường: “cô có thể giúp tôi cái gì?”
Đôi môi đỏ chót của Lộ Toa khẽ nhếch, thản nhiên nói: “Em nghĩ là anh hiểu mà.”
Tưởng Xuyên cười: “không cần, tôi không tính ở lại Bắc Kinh. Mà kể có ở lại, cũng không liên quan gì đến cô cả.”
anh chính là cố tình bỏ qua chủ đề kia, Lộ Toa rũ mi xuống, cũng biết tính của anh. Lúc trước khi hai người chia tay đúng là đã nháo đến mức khó coi, mà người làm sai trước cũng là cô ta, chính cô ta là người đã chạm đến điểm mấu chốt của anh, cho nên bây giờ muốn sửa lại lỗi lầm cũng không dễ.
Tưởng Xuyên không nhìn cô ta nữa, xoay người rời đi.
Có một số việc, cần phải suy nghĩ kĩ càng.
…….
Bữa tiệc từ thiện được tổ chức ở tầng 3.
Tần Đường không đứng đợi thang máy mà xách váy leo cầu thang bộ.
Tưởng Xuyên đi đến trước cửa thang máy nhưng không thấy ai, cửa thang máy vẫn đang mở, người ở bên trong hỏi anh: “Vị tiên sinh này, anh có muốn vào không?”
Tưởng Xuyên quay đầu lại nhìn, cuối cùng nhấc chân đi vào.
Người phục vụ bê khay rượu đi qua, Tưởng Xuyên nhấc tay cầm một ly vang đỏ, dựa vào cửa. một lát sau, một bóng dáng màu vàng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt. Tưởng Xuyên quay đầu lại im lặng nhìn cô. Tần Đường nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái, rồi đi vào.