Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 89



Trời đất quay cuồng, cô ngã xuống ghế sofa.

 

Lần đầu tiên Tần Đường cảm thấy đèn trong phòng khách nhà mình lại chói mắt đến vậy.

 

Mặt cô ửng đỏ, đôi mắt ướt át mà trong suốt nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, tay nhẹnhàng vòng ôm lấy tấm lưng dài rộng của anh, tinh tế cảm nhận từng thớ cơ bắp rắn chắc trên đó. Tưởng Xuyên nhìn cô chằm chằm, nhổm người dậy, cởi áo ra.

 

trên người anh vẫn còn miệng vết thương từ lần trước, màu đỏ thẫm, đan xen với các vết thương cũ, toát ra một mùi vị nam tính không ngừng mê hoặc cô.

 

Tưởng Xuyên một lần nữa cúi người xuống, hôn lên môi cô, rồi xuống cổ, rồi xuống đến phần xương quai xanh……

 

Bàn tay cũng lần xuống phía dưới, theo cẳng chân hướng lên trên, m*n tr*n đùi cô, kéo làn váy đỏ rực kia lên đến hông, bàn tay to lớn đưa ra phía sau, n*ng m*ng cô lên, cách một lớp vải nhẹ nhàng v**t v*.

 

Tần Đường đột nhiên đè tay anh lại, Tưởng Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, cô nheo mắt lại nhìn anh, đuôi mắt khẽ nhướng lên, hàng mi dày run rẩy: “Có chút chói mắt.”

 

Tưởng Xuyên hôn lên mặt cô, khẽ nói: “Em muốn tắt đèn?”

 

cô gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng.”

 

Trái tim Tưởng Xuyên mềm nhũn, hôn nhẹ cô một cái, nhanh chóng đứng dậy tắt đèn trần, chỉ để lại ngọn đèn bàn bên cạnh sofa, ánh đèn màu cam ấm áp hắt lên da thịt trắng nõn của cô tỏa ra một tầng ánh sáng nhu hòa, làn váy đỏ bị kéo đến hông, một đôi chân dài đang khép chặt, yêu diễm đến tột cùng.

 

anh hít sâu vào một hơi.

 

Thân thể nhanh chóng ập xuống, hô hấp trở nên nặng nề, tay đưa lên kéo vai áo cô xuống ngang hông.

 

Dưới ánh đèn nhàn nhạt, lần đầu tiên anh được thấy cô một cách rõ ràng như vậy, lập tức cúi đầu, gặm hôn hai phiến tuyết trắng mềm mại kia.

 

Bên ngoài cửa sổ, mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở nặng nề của anh.

 

Tần Đường v**t v* lưng anh, móng tay dần bấm sâu vào da thịt, từng tiếng th* d*c nhè nhẹ vang lên.

 

Tay anh từ m.ô.n.g vòng lên phía trước, nhẹ nhàng v**t v*, khẽ thử.

 

một tiếng thở gấp tràn ra từ khóe miệng cô: “Chờ….chờ….”

 

Tưởng Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt đen láy như mực.

 

Mặt Tần Đường đỏ rực nhìn anh, gọi: “Tưởng Xuyên.”

 

“Ừ.”

 

“anh có thể nói cho em biết, thật ra anh là ai không?”

 

“..........”

 

Tưởng Xuyên cắn chặt răng, gò má căng lên, trên người toàn là mồ hôi, hiển nhiên là không thể nhịn được nữa.

 

“Nhất định phải nói bây giờ sao?” Thanh âm nghèn nghẹn đến kì cục.

 

Tần Đường cắn môi, quay đầu đi, cam chịu.

 

Mồ hôi Tưởng Xuyên nhỏ thành giọt rơi xuống, nghiến chặt răng, thật muốn g**t ch*t người phụ nữ dưới người mình bây giờ.

 

cô muốn dụ dỗ anh thật đúng là dễ như trở bàn tay.

 

Nếu không nói rõ ra thì đừng hòng tiếp tục.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu, tinh tế gắm cắn vành tai cô, có chút nảy sinh suy nghĩ độc ác, nói: “Nếu anhkhông nói thì sao?”

 

Tần Đường nhẹ nhàng kêu lên: “Đau……”

 

Tưởng Xuyên hít mạnh vào một hơi, cả người đè lên người cô.

 

Người đàn ông này cơ thể nặng như một tòa núi, Tần Đường có chút khó chịu xoay người.

 

“Còn dám xoay ư?” anh gắt gao ôm chặt lấy cô: “Có tin anh xử em ngay bây giờ luôn không?”

 

“....” cô không hề hé răng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng anh, như một con động vật nhỏ bướng bỉnh.

 

Mắt Tưởng Xuyên đỏ gay, nhịn cả nửa ngày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, từ trên người cô trở mình, nằm xuống bên cạnh, ôm cô nằm vào phía trong sofa, n.g.ự.c dán vào lưng cô, nháy mắt tiếp theo, kéo cái quần nhỏ đang căng phồng kia xuống.

 

Tần Đường nóng nảy: “anh định làm gì?!”

 

Tưởng Xuyên cắn lên vai cô, ép chân cô càng chặt hơn, sau đó lách mình đi vào. Tần Đường bị nhiệt độ nóng bỏng của anh làm cho run rẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cơ thể anh hơi run rẩy, Tần Đường nhanh chóng biết anh đang làm gì.

 

……….

 

“Tưởng Xuyên….”

 

“Ừ”.

 

“anh……..có sợ c.h.ế.t không?”

 

“Sợ.”

 

“Tưởng Xuyên.”

 

“Ừ.”

 

“anh có tiếc mạng không?”

 

“Có.”

 

một lúc lâu sau…..

 

anh ở phía sau cô th* d*c, cắn cắn lỗ tai cô: “Sợ anh c.h.ế.t sao?”

 

“Ừ….” cô run rẩy.

 

Có lẽ phụ nữ trời sinh mẫn cảm. anh không cho cô đi Tây An, cô liền cảm thấy bất an trong lòng.

 

Cảm thấy dường như có chuyện gì đó sẽ xảy ra.

 

Tần Đường thực ra đang cảm thấy sợ hãi, sợ hãi chuyện kia một lần nữa sẽ xảy ra trên người mình.

 

Tưởng Xuyên sờ đến đôi mắt ướt đẫm của cô, tròng mắt tối sầm, trong lòng cảm thấy nước mắt này không phải vì mình mà rơi, trong lòng nghẹn bứ một cục.

 

một giây đó, dường như anh muốn bỏ qua tất cả mà muốn cô.

 

Nhưng một tia lý trí sót lại đã khiến anh tỉnh táo lại, cuối cùng vẫn là không đành lòng, dưới thân cũng càng thêm dùng sức, như là muốn trừng phạt cô vậy.

 

Việc này khác với việc “tự xử”, giằng co hồi lâu.

 

Tay anh vỗ về bụng nhỏ của cô, sau đó một đường thăm dò xuống.

 

Cuối cùng, cả Tần Đường và Tưởng Xuyên cùng nhau run rẩy.

 

Tưởng Xuyên cử động nửa người, nhìn vào mắt cô: “Tần Đường, em nghe này.”

 

Mặt cô đỏ hồng, đôi mắt đẫm hơi nước mờ mịt nhìn anh.

 

Tưởng Xuyên cúi đầu hôn khẽ lên má cô, lại cọ xát vành tai cô: “anh rất tiếc mạng, cũng sẽ không để mình c.h.ế.t đi một cách dễ dàng được.”

 

Sau đó, lại là một câu ngả ngớn mà cuồng vọng.

 

“Có chết, cũng phải c.h.ế.t trên người em mới được.”

 

……

 

Tưởng Xuyên ôm người từ trong phòng tắm ra, đi về phía phòng ngủ chính.

 

Tần Đường níu lấy tay anh, nhỏ giọng nói: “Ngủ ở phòng cho khách đi.”

 

Đó là lãnh địa của cô.

 

cô vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, nên không muốn bị anh xâm chiếm toàn bộ.

 

Tưởng Xuyên nhướng mày, nhưng không nói gì, bế cô đi về phía phòng ngủ của khách.

 

anh nằm xuống bên cạnh cô, sờ đến phần đùi trong của cô, cô nhẹ nhàng run lên: “anh đừng có sờ vào, đau…”

 

Tưởng Xuyên thấy đầu vai cô dày đặc dâu tây lớn nhỏ khác nhau, có chút không đành lòng, hắng giọng mắng: “Coi như cho em một bài học. Lần sau không nên đùa với anh như vậy, anh sẽ không nhịn nữa đâu.”

 

Tần Đường c*n m** d***: “anh có thể lựa chọn mà.”