Anh Đến Như Nắng Mai

Chương 90



cô cho anh lựa chọn, nhưng anh thà rằng phải nhịn lại chứ nhất quyết không chịu nói.

 

“Lần sau.” anh nói, “Lần sau anh nhất định sẽ nói cho em.”

 

Tưởng Xuyên nhắm mắt lại, có một số việc, anh thực sự không biết nên mở miệng như thế nào, bắt đầu từ đàu nữa.

 

sự cố lần đó, một học sinh cao trung, hai sinh viên.

 

Còn có một người, đó là Trần Kính Sinh.

 

Người ngồi ở ghế lái, chính là Trần Kính Sinh.

 

Đùi phải gặp vấn đề, chính là Trần Kính Sinh.

 

Đến đây rất nhiều chuyện có thể sáng tỏ.

 

Trần Kính Sinh c.h.ế.t trên đường đua, là bởi vì đùi phải của anh ta có vấn đề.

 

Tần Đường không nói chuyện, quay người ôm chặt lấy anh.

 

Ban đêm, cô ngủ thực sâu ngoan ngoãn làm tổ trong lòng anh.

 

Tưởng Xuyên nhìn cô chăm chú hồi lây, cúi đầu khẽ hôn lên khóe miệng cô, thân thể khẽ kéo ra mộtchút khoảng cách.

 

……..

 

Sáng hôm sau khi Tần Đường tỉnh lại thì Tưởng Xuyên đã không còn bên cạnh nữa.

 

cô chân trần chạy ra ngoài, thấy anh đang ngồi trong phòng khách, “Em còn tưởng là anh đã đi rồi.”

 

Tưởng Xuyên cười, “đi dép vào đi rồi lại đây ăn sáng.”

 

Tần Đường trở về đi dép vào, rất nhanh liền trở lại.

 

trên bàn ăn, cô hỏi: “Đêm nay mấy giờ anh bay?”

 

Tưởng Xuyên nhìn cô, “anh đặt vé tàu rồi.”

 

“Ồ, mấy giờ thế?”

 

“Khoảng 6h hơn.”

 

Tần Đường uống sữa xong, nhìn anh, “Em đưa anh đi.”

 

Tưởng Xuyên cười, “không cần.”

 

Tần Đường nghĩ nghĩ, cũng không kiên trì nữa.

 

Giữa trưa hai người gọi cơm hộp, Tưởng Xuyên muốn đi, Tần Đường tiễn anh đến cửa thang máy, ánh mắt vừa yên tĩnh lại tràn ngập chờ mong nhìn anh.

 

Tưởng Xuyên biết cô đang chờ đợi điều gì, cô đang đợi lời nói cuối cùng của anh.

 

Nhưng cuối cùng, anh cái gì cũng không nói.

 

……….

 

Ngay sáng sớm hôm sau Tưởng Xuyên đã đến nơi, anh lập tức nhắn tin báo lại cho Tần Đường.

 

Trở lại nghĩa trạm, dì Quế đã đẩy xe bán bữa sáng trở lại, Lữ An và Tiểu Thành đều không ở nhà, A Khởi và Tiểu Bạch đang sửa lại hàng rào trong sân, thấy anh vào liền kinh hỉ kêu lên: “anh Tưởng, anh về rồi!”

 

Tưởng Xuyên đặt hành lý xuống, “Lữ An đâu rồi?”

 

A Khởi lâu rồi không gặp anh, có chút hưng phấn, “anh Lữ và Tiểu Thành đi giao hàng rồi, anh Lữ gần đây có nhận mấy đơn hàng.”

 

Tưởng Xuyên cười một chút, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, cúi người lấy từ trong túi hành lý ra một cái lọ nhỏ vô cùng tinh xảo.

 

“Tần Đường cho em.”

 

Là nước hoa!

 

A Khởi mở lớn mắt, xoa tay ngại ngùng nói, “không phải đã nói với chị ấy là không cần rồi sao…….”

 

Nhưng thực ra trong lòng lại cao hứng đến phát điên. Có cô gái nào lại không thích mấy thứ này chứ.

 

“cô ấy cho em thì em cứ nhận đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

A Khởi lúc này mới nhận lấy, ngẩng đầu nói: “anh Tưởng, chị Tần Đường lần này có về không ạ?”

 

Tưởng Xuyên lạnh nhạt nói: “không về.”

 

Tiểu Bạch ngồi trên băng ghế, hưng phấn nói: “Hôm đó bọn em xem tin tức trên TV có thấy chị ấy, thậtkhông ngờ chị ấy đúng là con gái của Cảnh Tâm….. Còn cả An Nhất Quỹ nữa, thì ra chị ấy là người phụ trách nha. Chị ấy siêu ăn ảnh, lên TV thực sự xinh c.h.ế.t đi được.”

 

Từ Bằng cũng xen mồm vào: “Còn không phải do bản thân chị ấy vốn đã xinh đẹp rồi sao.”

 

Tiểu Bạch cười gật đầu, dừng lại một chút, có chút nuối tiếc: “không ngờ là chị Tần Đường sẽ khôngquay lại nữa.”

 

A Khởi cầm nước hoa, biểu tình có chút khổ sở, đáy lòng lại có chút vui sướng.

 

Tần Đường không trở lại, vậy có phải cô có thể tiếp tục hy vọng mình có thể ở bên cạnh anh Tưởng rồi phải không?

 

Tưởng Xuyên đương nhiên không quản mấy cái chuyện này, cầm hành lý trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, sau đó vừa đi xuống nhà vừa gọi điện cho Tào Nham: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

 

Tào Nham: “anh trở về rồi à?”

 

“Ừ.”

 

“Tôi vẫn đang theo dõi tập đoàn Côn Luân. Tôi hôm qua Khương Khôn đã đến Tây An, đại khái đã phát hiện ra điều gì đó hay sao í, bảo vệ tăng gấp đôi bình thường rồi.”

 

“Khai phá khu tầng hầm ngầm, mấy anh điều tra được cái gì rồi?”

 

“Theo lời anh nói, ở đó xác thực có tầng hầm ngầm, nhưng đã được dọn dẹp vô cùng sạch sẽ, ngoại trừ tàn thuốc khói thuốc cùng với mùi rượu nồng nặc ra thì cái gì cũng không có. Xem ra bọn họ đã nhận được tin tức rồi, toàn bộ đều bị thanh lý hết.”

 

Tưởng Xuyên nhíu mày, “Chậc.”

 

Tào Nham thở dài, “Tên Khương Khôn này, vừa giảo hoạt lại cẩn thận, muốn bắt hắn ta không đơn giản như vậy.”

 

Tưởng Xuyên cười lạnh: “Giảo hoạt đến đâu cũng sẽ lòi đuôi cáo ra thôi.”

 

“Bên anh có tình huống gì sao?”

 

“đang đợi thôi.” Tưởng Xuyên nói, “Chúng ta gặp nhau đi.”

 

Tới buổi chiều, Tưởng Xuyên lấy điện thoại ra xem. Tần Đường vẫn chưa nhắn tin trả lời anh, anh nhíu mày, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.

 

Đợi rất lâu vẫn không có người nghe máy.

 

Lại gọi tiếp vài lần, tình huống vẫn là như vậy.

 

Tưởng Xuyên cắn răng, nói với Tào Thịnh, Tào Thịnh lập tức cử người đi dò xét.

 

“Tần Đường đang ở trong phòng làm việc.”

 

Sắc mặt Tưởng Xuyên trầm xuống, cô cố tình không nghe điện thoại.

 

Rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra, Tào Thịnh cũng đưa tay ra: “Cho tôi một điếu.”

 

Hai người dựa vào góc tường hút thuốc. Tưởng Xuyên nhíu mày, tối hôm qua, hai người trừ bỏ bước cuối cùng thì điều gì nên làm không nên làm cũng làm cả rồi, vậy mà cô gái này hôm nay còn bày ra dáng vẻ như vậy cho anh xem.

 

Trước đây sao anh lại không biết cô có thủ đoạn đến vậy nhỉ?

 

Nhớ tới tối hôm qua, cơ thể liền không tự chủ mơ hồ nổi lửa, anh cắn chặt điều thuốc trong miệng, nghiến răng nghiến lợi hút.

 

Giây tiếp theo, liền bị sặc.

 

Tào Nham kì quái liếc nhìn anh một cái, cười nhạo: “Cáo già rồi mà hút điếu thuốc thôi cũng sặc, cứ như là tay mơ í.”

 

Tưởng Xuyên ném thẳng điếu thuốc xuống, dùng chân di di dập tàn thuốc, “Tôi đi trước.”

 

…..

 

Buổi tối khi trở lại nghĩa trạm, A Khởi đang đi đổ nước, thấy anh liền hô lên: “anh Tưởng.”

 

Tưởng Xuyên gật đầu, A Khởi chạy tới, nhỏ giọng nói: “Lại có người tới nha.”

 

Tiểu Thành nghe tiếng cũng chạy ra, vui vẻ hô lên thành tiếng.

 

Tưởng Xuyên nhíu mày: “Ai?”

 

A Khởi: “Phụ nữ, lớn lên khá xinh đẹp.”