Ánh Dương Sau Cơn Mưa Bụi

Chương 24



- Em biết bây giờ nói vậy là hèn nhát... nhưng chị ơi... liệu chúng ta có làm sai không? Anh ấy... anh ấy quá đáng sợ... và cả người đứng sau anh ấy nữa...

An Nhiên nhắm mắt lại. Đúng. Họ đã đánh giá thấp sự tàn độc và liều lĩnh của Hoàng Minh, và cả thế lực bí ẩn kia nữa. Đòn tấn công này... quá hiểm ác. Nó không chỉ nhắm vào họ mà còn cả những người xung quanh.

- Cô đến chỗ tôi đi. Chúng ta cần nói chuyện trực tiếp.

An Nhiên nói. Cô cần nhìn thấy Linh Chi, cần một người để chia sẻ gánh nặng lúc này.

Hai người gặp nhau tại căn hộ của An Nhiên. Không khí nặng nề như chì. Linh Chi ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt sưng húp, đôi mắt đỏ hoe. An Nhiên rót cho cô một ly nước ấm.

- Bố cô nói sao nữa?

An Nhiên hỏi.

Carrot Và Tịch Dương

- Bố... bố nói em đã quá liều lĩnh. Ông ấy sợ uy tín của tập đoàn bị ảnh hưởng. Và cả... cả danh tiếng của gia đình nữa. Ông ấy không trách em vì chuyện Hoàng Minh nữa... mà trách em vì... vì dính vào rắc rối này. Ông ấy... ông ấy cảm thấy bất lực.

Linh Chi nói, giọng đứt quãng.

- Ông ấy nói, An Nhiên... tôi không nên lôi kéo em vào...

An Nhiên im lặng. Nỗi đau và sự tuyệt vọng dâng lên trong lòng cô. Cô đã cố gắng trả thù, giành lại công bằng. Nhưng cuối cùng, cô lại làm liên lụy đến người đã tin tưởng và giúp đỡ mình.

- Em xin lỗi, An Nhiên. Em... em làm hỏng hết rồi. Có lẽ... có lẽ em không nên tham gia vào chuyện này...

- Đừng nói vậy.

An Nhiên cắt lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Cô không làm hỏng gì cả. Đây là thủ đoạn của Hoàng Minh. Hắn ta... và cả người đứng sau hắn... quá tàn nhẫn.

Cô ngồi xuống cạnh Linh Chi, nhìn vào đôi mắt đầy tuyệt vọng của cô ấy.

- Hắn biết chúng ta đang làm gì. Và hắn đã ra đòn cuối cùng. Đòn này... đánh vào chỗ đau nhất.

Cô lại nghĩ đến cuộc gọi đêm qua. Giọng nói lạnh lẽo của K.A. Lời đe dọa đó... giờ mới thấy nó đáng sợ đến mức nào. Hắn không nói chơi. Hắn có thể phá hủy mọi thứ.

- Chị ơi... có phải... chúng ta nên dừng lại không? Em... em sợ quá. Sợ không chỉ cho bản thân em, mà cho cả bố em nữa.

Linh Chi nói, nắm c.h.ặ.t t.a.y An Nhiên.

An Nhiên nhìn Linh Chi. Cô nhìn vẻ sợ hãi thật sự trong mắt cô ấy. Cô hiểu cảm giác đó. Cảm giác như tất cả nỗ lực đều vô ích, như đang đối đầu với một bức tường không thể vượt qua.

Một sự tuyệt vọng lạnh lẽo tràn ngập tâm trí An Nhiên. Thua rồi sao? Sau tất cả, cô vẫn thua sao? Thua một kẻ hèn hạ dựa dẫm và một thế lực bí ẩn? Những gì cô đã chịu đựng, những gì cô đã làm... tất cả chỉ để đổi lấy sự sụp đổ lớn hơn này sao?

Cô cảm thấy như đang chìm dần xuống một vực sâu không đáy. Ánh sáng xa vời vợi.

Hoàng Minh... chắc chắn đang hả hê lắm. Hắn nghĩ hắn đã thắng. Hắn nghĩ hắn đã dẫm nát cô dưới chân lần thứ hai, còn tàn bạo hơn lần trước.

"Tao thắng rồi, An Nhiên!" Cô gần như nghe thấy giọng hắn vang vọng trong đầu, đầy vẻ ngạo mạn và đắc thắng. "Cô chỉ là rác rưởi thôi! Mãi mãi không bao giờ đối đầu được với tao!"

Nỗi đau, sự sỉ nhục, và cơn giận dữ lại trào lên.

Không.

Cô không thể thua. Không thể chấp nhận thua cuộc. Không thể để hắn giẫm đạp lên mình và Linh Chi, dẫm đạp lên sự thật và công bằng.

"Tuyệt vọng ư? Bất lực ư?"


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com