Ánh Dương Sau Cơn Mưa Bụi

Chương 7



"Tiểu thư à," cô nghĩ thầm. "Cô nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản là thay đổi người yêu sao? Vẫn còn nhiều điều bất ngờ lắm."

4

Phòng họp tiền đấu thầu diễn ra tại sảnh khách sạn sang trọng bậc nhất. Ánh đèn chùm lấp lánh chiếu xuống sàn đá cẩm thạch. Các đại diện từ những công ty lớn ngồi vào vị trí của mình, không khí tràn ngập sự cạnh tranh ngầm.

An Nhiên ngồi ở bàn dành cho T&H, lưng thẳng tắp, ánh mắt quét qua một lượt. Cô mặc bộ vest màu trắng ngà, mái tóc ngang vai gọn gàng. Trông cô chuyên nghiệp, tự tin, và hoàn toàn xa lạ với cô gái từng chỉ quen với những bộ đồ công sở giản dị.

Rồi cửa phòng họp mở ra. Hoàng Minh bước vào.

Hắn vẫn vẻ ngoài điển trai, lịch lãm, nở nụ cười xã giao hoàn hảo. Đi sau hắn là vài thuộc cấp. Hắn quét mắt quanh phòng, nụ cười càng tươi hơn khi thấy An Nhiên. Hắn bước thẳng về phía bàn của T&H, vẻ ngạc nhiên cố tỏ ra thân mật quá mức.

- Ồ, An Nhiên? Thật bất ngờ khi gặp em ở đây. Em... làm ở T&H sao?

Carrot Và Tịch Dương

Giọng hắn hơi cao lên, mang theo chút mỉa mai khó che giấu, đủ để vài người xung quanh chú ý. An Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bình thản như nhìn một người lạ.

- Chào anh Hoàng Minh. Tôi là Quản lý Dự án của T&H. Rất vui được đối đầu với anh trong dự án lần này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cô dùng từ "đối đầu", nhấn nhá rất nhẹ, khiến nụ cười của Hoàng Minh hơi cứng lại. Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ tự phụ.

- Đối đầu? Chà, công ty nhỏ như T&H mà cũng dám đặt mục tiêu lớn thế này sao? Đừng nghĩ chỉ cần thay đổi vài bộ quần áo là có thể ngồi cùng bàn với chúng tôi. Dự án này, chỉ có tập đoàn hàng đầu mới đủ tầm.

Hắn nói, giọng đầy vẻ coi thường, không chỉ An Nhiên mà cả T&H. An Nhiên vẫn giữ nụ cười nhạt, không để cảm xúc lộ ra.

- Quy mô công ty không quyết định năng lực của người phụ trách đâu, anh Hoàng Minh. Huống chi, tôi nghĩ anh là người hiểu rõ nhất... năng lực của tôi ở đâu.

Câu nói của An Nhiên như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào chỗ hiểm. Nụ cười trên mặt Hoàng Minh tắt ngấm. Hắn nhíu mày, vẻ khó chịu hiện rõ.

Cuộc họp bắt đầu. Hoàng Minh là người trình bày trước. Hắn nói lưu loát, hình ảnh chiếu lên rất đẹp. Nhưng An Nhiên lắng nghe, và trong đầu cô, hàng tá điểm yếu, lỗ hổng trong kế hoạch của hắn hiện ra. Những thứ này, chính cô là người từng cảnh báo hắn, từng tìm cách vá lại cho hắn.

Đến lượt T&H trình bày. An Nhiên đứng lên, bước lên bục. Phong thái tự tin, giọng nói rõ ràng, rành mạch. Cô không chỉ nói về những điểm mạnh của T&H, mà còn đưa ra những phân tích sắc bén về thị trường, về rủi ro tiềm ẩn mà đối thủ có thể bỏ qua. Mỗi câu, mỗi chữ đều chỉ ra một cách khéo léo rằng kế hoạch của Hoàng Minh có vấn đề.

- Về phần chuỗi cung ứng, chúng tôi đã lường trước được khả năng thiếu hụt vật tư ở khu vực X, vốn đang bị ảnh hưởng bởi xung đột lao động. Giải pháp của chúng tôi là...

Cô nói, ánh mắt lướt qua Hoàng Minh. Cô biết, trong bản kế hoạch của hắn, phần chuỗi cung ứng này rất lỏng lẻo, và hắn chưa bao giờ thật sự quan tâm đến những chi tiết "nhỏ nhặt" như thế này.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com