Ngày thứ hai chúng tôi bắt đầu bước vào tầng trung.
Ở đây thì chúng tôi đã thấy không ít côn trùng sinh sống.
Những động vật này cũng có kích thước rất lớn.
Một con bướm màu xanh dương dập dờn bay qua làm chúng tôi chú ý.
Trưng Nữ bất giác khen.
"Đẹp quá."
Nhưng Trí Cao đã vội ngăn cản.
"Mọi người đừng hít thở."
Mặc dù không hiểu gì nhưng chúng tôi cũng làm theo.
Chỉ thấy con bướm bay ngang qua một con chuồn chuồn đang đậu gần đó.
Sau một hồi, con chuồn đó toàn thân khô cứng.
Có những cái trăng trắng như nấm bắt đầu mọc ra.
Một lúc sau Trí Cao mới nói.
"Mọi người cẩn thận, côn trùng ở đây đều là động vật ăn thịt.
Con bướm tử thần kia là một ví dụ minh họa.
Nếu hít vào phấn trên cánh của nó thì sẽ bị nấm độc kí sinh sau đó nhanh chóng sẽ bị hút hết dưỡng chất và trở thành thây khô.
Chúng tôi chú ý quan sát quả nhiên là vậy.
Những cây nấm nhanh chóng lớn lên mà mắt thường cũng thấy được.
Sau đó chúng nở ra những đóa hoa trắng buốt xinh đẹp.
Con bướm lúc này mới quay lại hút mật.
Nhưng khi nó say xưa lại có một tấm lưới màu xanh lá từ trên cao rơi xuống.
Con bướm vùng vẫy nhưng càng vùng vẫy lại càng bị cuốn chặt.
Cuối cùng hình thành một thứ như cái kén.
Lúc này chúng tôi lần theo tấm lưới thì mới lờ mờ thấy một con nhện màu xanh lá đang trốn ở xa xa.
Bạch Tượng thấy con nhện với hàm răng sắc nhọn và đôi mắt to tròn thì sợ hãi.
Đây là sợ hãi theo bản năng.
Nếu trong cùng một cấp bậc cân nặng thì côn trùng sẽ là các sát thủ vô địch.
Không quản được nhiều, Trí Cao liền thúc giục mọi người tiếp tục leo lên.
"Mọi người đi thôi, trên đường sẽ còn nhiều chuyện nữa đó."
Vậy là chúng tôi đi đường mà luôn phải tập trung quan sát.
Không ai dám phân tâm như lúc mới leo nữa.
Đang leo thì lão già người không lồ vội ngăn cản.
"Mọi người màu dừng lại."
Trí cao là người dẫn đầu vội hỏi.
"Có chuyện gì vậy."
Lão già chỉ vào một chiếc lá mà nói.
"Chiếc lá kia có vấn đề.
Nó không mọc đúng thứ tự."
Đến lúc này chúng tôi mới chú ý.
Có một chiếc lá không mọc so le theo đúng quy tắc.
Để đảm bảo thì Trí Cao rút ở thắt lưng một cái liềm mà chém về chiếc lá.
Lập tức chiếc lá đó động đậy rồi bay đi.
Lúc này chúng tôi mới nhận ra đó là một con bọ ngựa lớn to như căn nhà một tầng.
Nếu bất ngờ bị con bọ ngựa này tấn công thì dù là tộc người cự nhân cũng sẽ bị thương.
Nếu chẳng may chém vào chỗ hiểm cũng có thể mất mạng hoặc bị rơi từ trên cao xuống.
Kì thực thì việc này rất nguy hiểm, cũng may là có lão già kia.
Đúng là đi hỏi già về nhà hỏi trẻ không sai.
Sau đó chúng tôi lại tiếp tục mà leo lên trên.
Chẳng bao lâu chúng tôi bị một tổ ong lớn chắn đường.
Trí cao dừng lại hỏi mọi người.
"Phía trước chúng ta có một tổ ong lớn.
Giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Mấy người khổng lồ cũng nhìn nhau thở dài.
Tên thanh niên có vẻ không kiên nhẫn.
"Vậy là mất công toi.
Chúng ta leo xuống rồi tìm cây khác thôi.
Chứ làm sao mà đi qua được tổ ong này."
Mấy người nhìn nhau đều tỏ ra mệt mỏi.
Một tổ ong khổng lồ thế kia nếu mà kinh động chúng thì sẽ là tai nạn chí mạng.
Một con ong thì không sao chứ một đàn ong thì chỉ có thể chịu chết.
Tôi thấy mọi người đều nản thì nói.
"Mọi người đều nghỉ ngơi đi.
Đêm nay chúng ta sẽ đi qua.
Theo tôi biết thì ong sẽ không hoạt động vào ban đêm."
Nghe vậy thì tên trung niên tộc cự nhân nói.
"Như vậy quá nguy hiểm rồi.
Đêm tối mà leo cây đậu chẳng khác nào là tìm chết."
Tôi hừ lạnh.
"Trải qua nhiều năm như vậy rồi thì ai dám chắc các cây khác đều không có tổ ong cản đường chứ."
Trí Cao nghe tôi nói vậy thì cũng vội giải thích.
"Kì thực ban đêm chúng tôi không thể hành động còn là vì thị lực ban đêm của chúng tôi không tốt.
Ở nơi đây cũng không có cái gì chiếu sáng nên vào ban đêm thực sự rất tối."
Tôi mỉm cười.
"Yên tâm, chúng tôi sẽ làm mắt cho các người."
Thấy tôi nói chắc chắn vậy thì mọi người cũng không phản đối nữa.
Vậy là chủ tôi tiến hành nghỉ ngơi theo kế hoạch.
Đêm đó, chúng tôi bắt đầu hành động.
Đám người không lồ cứ từng bước lần mò trong bóng tối.
Huyết Hưng và Quang Long thì phụ trách điều chỉnh hành động của họ.
Đơn giản vì họ đều là sinh linh bóng tối nên việc nhìn vào ban đêm không khó.
Cứ vậy chúng tôi từng bước mà tiến lên.
Tuy chậm rãi nhưng cũng nhanh chóng đi qua được vị trí tổ ong.
Quang Long trước đó đã dùng âm hỏa khiến tổ ong bị bao phủ trong một lớp băng mỏng.
Tập tính của loài ong là hạn chế hoạt động khi trời lạnh và vào bạn đêm.
Đó cũng là lí do chúng tôi có tự tin để cho đám người khổng lồ đi qua.
Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đều thở phào nhẽ nhóm vì đã vượt qua được tổ ong đó.
Vừa sáng chúng tôi đã thấy đám ong từng đàn bay đi kiếm ăn mà rùng mình vì số lượng nhưng cũng thở phào may mắn vì mọi chuyện đã ổn.
Chúng tôi chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại lên đường.
Tới tối chúng tôi nghỉ ngơi sớm.
Hôm sau lại tiếp tục lên đường.
Đang di chuyển thì chúng tôi nghe tiếng vù vù ở xa.
Lão Già nghe vậy lại vội cảnh báo chúng tôi.
"Mọi người mau chóng tìm chỗ tránh né."
"Có chuyện gì vậy?"
Trí cao hỏi theo bản năng nhưng rất nhanh hắn thấy ở xa có thứ gì mà đen đen, lao tới cực nhanh.
Người khổng lồ đều vội vã trốn sau thân đậu.
Chỉ nghe những tiếng vù vù như đạn pháo bay qua.
Những thứ màu đen bay qua với tốc độ cực nhanh mà đâm xuyên mọi thứ trên đường đi.
Ở một nhánh đậu, chúng tôi đã thấy thứ màu đen đó là gì.
Đó là một con châu chấu khổng lồ với cái đầu nhọn màu đen như bọc thép.
Chúng lấy đà rồi lao đi bằng đôi chân cực mạnh.
Sức mạnh lớn đến lỗi khiến nhiều chiếc lá đậu rụng xuống.
Nơi chúng đi qua thì thân đậu sơ xác, lá thì thủng lỗ chỗ hoặc rụng hết.
Cũng may chúng tôi đều trốn sau vị trí thân đậu chính nên tạm thời không sao.
Sau nửa ngay đàn châu chấu bay qua thì chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lúc này con đường lại trở nên khó khăn hơn.
Cả thân đầu giờ không còn chiếc lá nào để làm điểm dừng chân.
Thân đậu cũng lồi lõm chảy nhựa nên rất trơn.
Việc đi tiếp giờ lại trở thành bất khả thi.