Trí Cao lúc này thể hiện bản lĩnh trưởng thành của mình.
"Mọi người bình tĩnh, chúng ta sẽ nghĩ ra cách thôi."
Tôi thấy cậu ta đã có phong phạm người lãnh đạo thì nói.
Tôi sẽ giúp thu thập chất nhờn.
Mọi người cố gắng theo sát.
Trưng Nữ cũng nói.
"Tôi có thể giúp một số vị trí hóa đá có thể dùng làm điểm tựa."
Bạch Tượng nghĩ nghĩ rồi nói.
"Tôi có thể tạo móng vuốt."
Tất cả chúng tôi nhìn Bạch Tượng không hiểu ý nó thì nó đã nhanh chóng tạo ra mấy cái gai xương như móng vuốt.
Sau đó nó bảo.
"Mọi người đeo vào sẽ không sợ bị trơn."
Nghe vậy Trưng Nữ vội khen.
"Em đúng là thiên tài mà."
Tôi thì nói lời trêu trọc.
"Chắc được hôm thông minh đột xuất."
Bạch Tượng phồng mồm, trợn mắt.
"Hừ, anh trai thối, anh nói lại lần nữa xem.
Có tin em ném anh xuống không?"
Bầu không khí bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn.
Chúng tôi bắt đầu chuẩn bị mọi thứ.
Ngày hôm sau lại lần nữa leo lên trên.
Tôi phụ trách hút bớt nhựa, Trưng Nữ thì hóa đã một số chỗ làm điểm bám còn Bạch Tượng thì tạo móng vuốt để leo.
Rất nhanh chúng tôi đã vượt qua được khu vực bị châu chấu quần nát.
Chúng tôi cũng nhận ra mình đã đi tới tầng cao.
Chợt chúng tôi thấy phía trên xuất hiện một con vật rất lớn đang đậu.
Lão già lại bảo mọi người dừng lại.
"Tất cả đừng tiến lên."
Lão già có vẻ căng thẳng.
Trí Cao vội hỏi.
"Con kia là gì vậy?"
Lão già mới nói.
"Đó là bọ xít hoa.
Nhìn thì vô hại nhưng nếu chúng cảm thấy nguy hiểm sẽ phun ra chất độc.
Chất độc này có thể ăn mòn mọi thứ."
Cô gái người khổng lồ nghe xong lại nói.
"Vậy chúng ta tránh chúng ra là được mà."
Lão già lắc đầu thở dài.
"Không đơn giản vậy đâu.
Loài này sống theo bầy đàn và chuyên ăn thân cây.
Nếu chúng ta tiếp cận sẽ bị chúng tấn công mà nếu không leo lên thì chỉ sợ chúng sẽ ăn hết cây đậu thì chúng ta cũng đành đi xuống."
Trí Cao nghe vậy khá sốt ruột.
"Vậy không có cách nào sao."
Lão già nói trong miễn cưỡng.
"Có cách.
Đó là chúng ta đợi chúng bay đi.
Nếu may mắn chúng rời khỏi thì chúng ta có thể tiếp tục mà lên đường."
Chúng tôi đành thở dài ngồi nghỉ ngơi.
Thực sự hành trình liên tục leo lên nó mệt lắm.
Có thể chúng tôi được người khổng lồ cõng nên đỡ hơn nhưng tôi biết họ cũng đang cố chịu đựng.
Giờ trải qua hai phần ba chặng đường lại bị thứ bọ xít cản đường thì ai mà cam tâm cho nổi.
Nhưng cũng hết cách.
Tộc người khổng lồ vốn chỉ có sức mạnh thân thể, cũng không thể miễn cưỡng leo lên.
Nếu một con thì còn đỡ chứ một đàn thì có thể biến cả một người khổng lồ thành xương trắng.
Nghĩ tới đây tôi chợt nhớ ra một chuyện.
Ở kiếp trước con người dùng thủy tinh để đựng axit.
Mà bản chất sâu trong đó là tính nhẵn bóng của thủy tính khiến axit không thể phá hủy kết cấu.
Tôi chợt nhớ tới năng lực tạo hình của Bạch Tượng rồi khả năng đóng băng của Quang Long.
Tôi có thể lợi dụng họ tạo ra các cái máng để cản lại axit rơi xuống.
Thậm chí tôi có thể thu thập lượng axit này để bản thân sử dụng sau này.
Nhìn thấy mọi người đang chán trường tôi vội đem suy nghĩ nói ra.
Nghe xong mọi người đều thấy nó khả thi.
Dù sao cái gì cũng cần phải thử mới biết kết quả.
Nói là làm, chúng tôi đã nhanh chóng chuẩn bị xong mọi thứ.
Trí Cao dẫn đầu cầm một cái máng lớn đội trên đầu.
Chúng tôi leo lên dẫn động đám bọ xít.
Chúng bắt đầu phun độc.
Chất độc chúng phun ra như mưa rơi xuống cái mang phát ra âm thanh xèo xèo.
Rồi nhanh chóng thành dòng bị tôi thu vào không gian.
Phần bị ăn mòn lại được Quang Long nhanh chóng bù đắp.
Cứ vậy chúng tôi tiến lên.
Thấy chúng tôi không sao, đám bọ xít cũng nhanh chóng bay đi.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Ngày hôm sau chúng tôi đã cảm nhận được mây mù xung quanh.
Điều này chứng tỏ chúng tôi đã gần lên tới đỉnh rồi.
Ngay lúc này một âm thành cực lớn vang lên khiến cho Trí Cao bất giác dùng tay bịt tai.
Cũng vì điều này mà cậu ta như bị choáng mà rơi xuống.
Chúng tôi cũng vậy mà rơi theo.
Cũng may giữa các người khổng lồ đề có dây thừng để liên kết.
Chúng tôi mặc dù rơi khỏi người Trí Cao nhưng vẫn tỉnh táo.
Bạch Tượng và Huyết Hưng nhanh chóng đưa chúng tôi trở lại.
Mấy người khổng lồ liền tập trung kéo Trí Cao lên.
Tên thanh niên khổng lồ quan tâm hỏi.
"Này, có chuyện gì trên đó vậy?"
Trí Cao sau một hồi thì bình tĩnh mới nói.
"Tôi không biết.
Đột nhiên có một âm thanh cực lớn khiến tôi bị choáng mà rơi xuống."
Mấy người khổng lồ nghi hoặc.
Trí Cao thấy họ không tin thì hỏi.
"Các người không nghe thấy gì à?
Rõ ràng âm thanh đó rất lớn mà."
Chúng tôi nghe vậy thì cũng khẳng định.
"Chúng tôi cũng nghe thấy.
Âm thanh đó nghe giống như này “ve ve ve ve”."
Âm thanh đậm đặc như thực chất trực tiếp tấn công chúng tôi nên mấy người ở dưới có thể không nghe thấy.
Chúng tôi chiến đấu thường xuyên với ma pháp nên cũng quen với các công kích kiểu này.
Huyết Hưng đưa ra khẳng định như vậy nên mấy người khổng lồ còn lại cũng không còn nghi vấn nữa.
Lão Già người khổng lồ là người có nhiều kinh nghiệm về nơi đây nhất lúc này mới nói.
"Tôi nghĩ chúng ta đã gặp loài Ve Sầu Âm Ba.
Chúng là sinh linh thường đậu ở trên cây phát ra âm thanh cực đại để bảo vệ bản thân và thu hút bạn tình.
Theo ghi chép thì chúng được sinh ra ở con đường trên cao, sau vài chục năm mới lột xác mà thành hình nên khi thấy chúng là chúng ta gần tới con đường đó rồi."
Nghe lão già nói vậy chúng tôi vui vô cùng nhưng chợt lại trầm mặt xuống.
Trưng Nữ hỏi.
"Vậy giờ chúng ta làm sao để giết con ve sầu này hay ít nhất là vượt qua nó."
Lão già kia thở dài.
"Tộc người khổng lồ chúng tôi tuy mạnh mẽ nhưng lại chỉ về mặt thể xác.
Gần như không có quá nhiều cách để đối phó với những công kích kiểu ma pháp như này."
Nói rồi lão đưa mắt nhìn chúng tôi.
Vì họ biết chúng tôi là chủng tộc có những sức mạnh ma pháp có thể đấu lại.
Lần này tôi nhún vai tỏ vè sức mạnh của mình không đủ.
Trưng Nữ là người thường nên cũng không mạnh.
Bạch Tượng trực tiếp từ chối.
"Tai voi to lắm, không chịu được âm thanh đó đâu.
Nếu không có tai thì tốt rồi."
Nghe vậy chúng tôi lại quay ra nhìn Quang Long.
Quang Long lại vội xua tay.
"Các người không thấy âm thanh đó hóa thành thực chất à.
Lực lượng nơi đây lại áp chế khả năng bay lượn, tôi làm sao mà đấu lại được."
Cuối cùng chỉ thấy Huyết Hưng trực tiếp rút gươm.
"Để ta."