Ảnh Giới

Chương 292: Biển Sương Mù



Ngày đầu, chúng tôi ra khơi sóng yên biển nặng.

Hầu hết chúng tôi đều nằm ườn ra mà tận hưởng.

Chỉ có Bạch Tượng tham ăn mà kết quả lại say sóng nên nôn ra hết.

Phải ngày hôm sau mới đỡ hơn.

Tới ngày thứ ba thì chúng tôi gập một cơn bão, gió lớn khiến chúng tôi phải vất cả lắm mới giữ được con thuyền không bị tổn hại.

Dù gì trong số chúng tôi hầu hết đều có năng lực nên ứng phó không có gì khó.

Ngày tiếp theo thì chúng tôi bị hút vào một cái xoáy nước khổng lồ.

Suýt nữa chúng tôi bị hút xuống đáy biển.

Cũng may bạch tượng hóa khổng lồ mà kéo thuyền ra khỏi xoáy nước.

Chúng tôi cứ nghĩ trên biển sẽ không có gì đáng sợ nhưng chúng tôi nhầm.

Ngày thứ sáu chúng tôi lại lạc vào một khu vực đầy sương mù.

Việc này khiến chúng tôi hoàn toàn mất phương hướng.

Xung quanh cũng chỉ có nước với nước nên không có cách nào xác định phương hướng.

Trưng Nữ hỏi Yết Kiêu.

"Cậu có cách nào đưa chúng ta ra khỏi đây không?"

Yết Kiểu gãi đầu gượng gạo.

"Kì thật đây là lần đầu em ra biển một mình mà lại đi xa đến vậy.

Nên cũng không rõ lắm."

Chúng tôi nghe vậy đều vỗ trán chán nản.

Thấy vậy Yết Kiêu như chợt nhớ ra cái gì.

Hắn nói.

"Mọi người không cần lo đâu.

Chỉ cần không lái mà để thuyền trôi theo hải lưu là ra ngoài được thôi."

Chúng tôi biết kiểu này là lại gặp một báo thủ nữa rồi đành câm nín rời đi.

Chúng tôi cứ vậy lênh đênh trong sương mù cả một tuần.

Một tuần sau khi chúng tôi đang nghỉ ngơi ở trong boong tàu thì Bạch Tượng chạy vào xô cửa đến "ầm".

Tôi lại đang đứng sau cánh cửa nên trực tiếp bay cắm đầu vào tường.

Phải nhờ đám Huyết Hưng kéo mãi mới ra được.

Tôi tức giận quát.

"Này Bạch Tượng, em có thể gõ cửa hoặc nhẹ nhàng chút được không?"

Bạch Tượng không thèm trả lời tôi mà gấp gáp nói.

"Mọi người mau ra ngoài xem đi, em thấy ở xa có anh sáng.

Chắc là lối ra đó."

Nghe vậy thì chúng tôi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Khi nhìn cái ánh sáng kia tôi có một dự cảm không lành.

Khô Cốt Quang Long thì vì chờ đợi lâu nên mất kiên nhẫn nói.

"Tất cả nhanh chóng lái thuyền qua đó thôi.

Tôi đã không muốn ở mãi trong màn sương mù này nữa rồi."

Chắc bị nhốt lâu ngày nên khi cảm giác đó quay lại làm cho Quang Long rất khó chịu nhưng tôi không yên tâm lắm vì cái anh sáng kia.

Tôi nói.

"Bây giờ chúng ta cần người qua đó kiểm tra trước.

Nguy hiểm trên biển rất nhiều nên chúng ta không thể mạo hiểm."

Mọi người nghe tôi nói đều gật đầu nói phải.

Huyết Hưng xung phong đi thăm dò.

"Để tôi đi cho."

Trưng Nữ lại ngăn cản.

"Khoan đã, sương mù đang dày như này nếu tùy ý đi ra ngoài đó rất có thể sẽ bị lạc đó.

Nghe nói ở biển thường xuyên xuất hiện ảo ảnh để đánh lạc hướng con người.

Vì thế không nên hấp tấp."

Yên Kiêu đứng ra xác nhận.

"Đúng đó anh Huyết Hưng, chúng ta nên cẩn thận."

Huyết Hưng thở dài mệt mỏi.

"Vậy phải làm sao chứ.

Chẳng nhẽ cứ chờ ở đây.

Như vậy thực sự quá nguy hiểm."

Ngay lúc này tôi ném một sợi thừng dài ra ngoài.

"Người đi thăm dò có thể cột theo dây thừng.

Nếu muốn quay về sẽ tiện hơn."

Rồi tôi lại quay ra chỗ Quang Long và Bạch Tượng đang tranh thủ ăn hoa quả mà không quan tâm, nhếch mép nói.

"Nghe nói phía sau những nơi nguy hiểm như biển sương mù sẽ là vô số kho báu đó.

Huyết Hưng nếu thấy nhớ mang về cho tôi với nha."

Vừa nghe tôi nói vậy thì hai người vội đặt chùm nho xuống chạy lại.

"Có kho báu thật không?"

Tôi nhún vai.

"Chỉ là nghe nói thôi, không chắc chắn cho lắm.

Thôi hai người yếu nhất đội thì ở lại đây đi, để Huyết Hưng đi thăm dò.

Nếu có bảo vật gì thì chúng ta xin sau."

Vừa nghe tôi nói thế thì hai người họ đồng thanh.

"Không cần."

Rồi tự họ buộc dây thừng vào người và thuyền mà lao đi.

Trưng Nữ không yên tâm nhìn tôi nói.

"Không có nguy hiểm gì chứ?"

Tôi cười nói.

"Có thì có nhưng với năng lực của họ thì không đáng lo.

Chúng ta chung một đội thì ai cũng phải ra sức.

Nhiều khi cũng phải để họ thể hiện chút."

Trưng Nữ gật đầu.

Chẳng là dạo này hai người họ vì quá nhàm chán nên ngày nào cũng kêu gào.

Lần này cho họ thể hiện chút cho biết mùi cũng tốt.

Khô Cốt Quang Trung Long cưỡi Bạch Tượng lao vào sương mù như một vị thần.

Chúng tôi thì ở lại chờ đợi tin tức.

Một lúc sau thì nghe thấy một âm thanh sợ hãi vọng lại.

"Ối giời ôi, có quái vật.

Cứu voi với."

Sau đó là một bóng mờ lao tới chỗ thuyền.

Huyết Hưng rút kiếm đề phòng nhưng khi tới gần thì chúng tôi nhận ra đó là Bạch Tượng.

Trưng Nữ vội lại gần quan tâm.

"Em có làm sao không?"

"Em không sao, có con quái vật xấu lắm.

Em sợ."

Bạch Tượng run rẩy sợ hãi nói.

Tôi nhìn quanh rồi hỏi Bạch Tượng.

"Nè voi ngốc, Khô Cốt đâu."

Bạch Tượng theo bản năng trả lời.

"Thì trên lưng nè."

Bạch Tượng nói rồi đưa vòi lên kéo xuống thì chỉ lấy một đôi tay xương.

Bạch Tượng khóc rống lên.

"Huhu, chẳng lẽ anh Khô Cốt bị quái vật ăn mất rồi.

Chúng ta mau chia hành lí rồi về nhà thôi.

Ở đây đáng sợ quá."

Tôi thở dài, Bạch Tượng là vậy.

Con bé mỗi lần sợ hãi điều gì đều sẽ đòi chia hành lí mà về nhà nhưng cái nó sợ không phải đối thủ mạnh mà là những thứ ghê sợ.

Mà thứ nó sợ lại rất kì lạ.

Đôi khi xương cốt, người chết nó không sợ mà lại sợ mấy thứ quái vật như sâu, như rán....

Mà đặc biệt ngoài mặt nó sợ thế thôi chứ nếu khiến nó tức thì dù sợ thế nào nó cũng nhắm mắt lao vào mà đánh.

Đang miên mãn suy nghĩ thì ở xa lại có tiếng hét nữa.

"Này, tha cho ta đi.

Ta chỉ là một bộ xương thôi.

Thịt ta ăn không ngon đâu, à mà ta làm gì có thịt."

Chỉ thấy trên mặt nước ở xa xa xuất hiện một bóng đen hình người đang chạy.

Ở sau là một thứ to như xe bus đang chồm chồm táp ngay phía sau.

Thấy vậy thì Trưng Nữ lo lắng hét lớn.

"Quang Long, bên này."

Nghe thấy tiếng gọi thì Quang Long cũng nhanh chóng chuyển hướng nhưng không quên xoay đầu 180 đồ mà chửi.

"Này con cá xấu.

Tao có làm gì mày đâu mà mày đuổi tao?"

Con cá kia nghe vậy thì tức giận.

"Tao không phải cá xấu, ta là cá lồng đèn mặt quỷ nha.

Ta đang nằm thở thì các người từ đâu tới xì hơi.

Cái mùi thối éo chịu được đó kinh tởm lắm ngươi có biết không hả?"