Ảnh Giới

Chương 294: Người Cá



Quả nhiên hiện giờ chỉ còn hai người đó ở trong boong tàu.

Nghe tôi đánh động họ cũng vội vả tỉnh dậy chạy ra ngoài.

Lúc này đã không thấy ai nữa nhưng tôi biết họ mới chỉ gập chuyện quanh đây.

Trưng Nữ gấp rút nói với Bạch Tượng.

"Em mau bay quanh xem đám người Huyết Hưng ngã xuống đâu?"

Nói xong Trưng Nữ cũng vội đem trường tiên ra, điều khiến nó chui xuống biển mà tìm kiếm.

Tôi cũng đứng một bên dùng không gian hút nước biển.

Tôi dự định tạo thành một xoáy nước, nếu họ ở gần thì sẽ bị kéo gần lại xoáy nước và tôi có thể thấy.

Chúng tôi cứ ra sức mà tìm kiếm.

Rất nhanh Bạch Tượng quay lại mang theo Khô Cốt Quang Long đang mê man.

Hắn ngã xuống biển nhưng vì có âm hoả tự động bảo hộ, mà nước biển tự động kết băng, không bị chìm.

Khi Bạch Tượng trở về vẫn thấy chúng tôi tìm kiếm thì cũng bắt đầu lo lắng.

Cũng may rất nhanh Trưng Nữ đã tìm thấy một người>

Cô hô lớn.

"Bạch Tượng, mau tới đây.

Chị thấy một người rồi."

Bạch Tượng vội ném Quang Long sang một bên rồi lao xuống biển.

Rất nhanh Bạch Tượng bay lên nhìn Trưng Nữ lắc đầu.

"Đó chỉ là một cái xác đã chết từ lâu."

Trưng Nữ bắt đầu hoảng loạn.

"Huhu, vậy Huyết Hưng bọn họ?"

Ngay lúc này tôi thấy xa xa có bóng người đang bơi lội.

Tôi vội gọi đám Trưng Nữ.

"Mọi người, nhìn bên kia."

Bạch Tượng nhanh chóng bay ra đó.

Sau đó vui mừng nói.

"Là họ."

Nói rồi Bạch Tượng đem hai người họ trở về.

Lúc này tôi nhận ra Huyết Hưng cũng đang ngất xỉu còn Yết Kiêu đang thở dốc.

Tôi kiểm tra qua thấy họ đều ổn thì hỏi Yết Kiêu.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Sau khi ổn hơn chút, Yết Kiêu mới nuốt nước bọt run rẩy trả lời.

"Có lẽ là người cá.

Họ dùng giọng hát mê hoặc thần trí con người để họ tự sát.

Truyền thuyết kể rằng, người cá sống trên biển rất giỏi mê hoặc con người.

Chúng sẽ dùng âm thanh vào ban đêm và nhan sắc vào ban ngày.

Chỉ có người có tâm hồn thuần khiết mới không bị mê hoặc."

Tôi nghe xong thì khó hiểu.

Tâm hồn thuần khiết là cái gì.

Tôi vốn đâu có thuần khiến lắm đâu.

Chợt tôi nghĩ tới một cái khả năng đó là dục vọng.

Tôi mặc dù là yêu tinh bị quấy nhiễu nhưng trong tâm sớm đã chỉ có Như Mộng, Bạch Tượng vốn chỉ là trẻ con nên không tính.

Trưng Nữ thì là con gái nên tác dụng có lẽ không lớn, với lại cô ấy cũng thích Huyết Hưng.

Nhưng ba người kia đều là giống đực nên bị mê hoặc là điều dễ hiểu.

Chỉ là Yết Kiêu sao tỉnh lại được thì tôi cũng không rõ.

Có lẽ cậu ta là thanh niên, cũng chưa trải qua chuyện kia nên không có nhiều ham muốn dục vọng như chúng tôi

Chúng tôi lần nữa vào boong tàu nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau thì Huyết Hưng và Quang Long cũng tỉnh lại.

Khi tôi hỏi thì hai người họ đều lắc đầu không nhớ gì cả.

Huyết Hưng có vẻ sau một đêm hơi khát thì nói.

"Bạch Tượng, lấy anh cốc nước."

Nhưng Trưng Nữ lại gắt gỏng.

"Có chân có tay thì tự đi mà lấy."

Huyết Hưng đưa mắt nhìn Trưng Nữ tỏ vẻ nghi hoặc nhưng Trưng Nữ không them quan tâm mà rời đi.

Hắn lại nhìn tôi, tôi thở dài nói.

"Nghe nói chỉ có người một lòng một dạ yêu ai đó mới không bị mê hoặc."

Nghe vậy thì Huyết Hưng cũng hiểu vì sao Trưng Nữ giận, vội vả ngồi dậy đi tìm Trưng Nữ giải thích.

Còn Bạch Tượng nghe tôi nói xong thì bắt đầu khóc lóc.

Tôi thấy mệ mỏi hỏi.

"Lại làm sao nữa đây?"

Bạch Tượng nức nở.

"Hu hu, có phải em yêu ai đó rồi không.

Chỉ có như vậy em mới không bị mê hoặc."

Rồi có bé nhìn tôi.

Nó lắc đầu.

"Chắc chắn không phải anh trai thối."

Rồi nó lại nhìn sang khô cốt Quang Long đang uống nước.

"Hu hu, anh Quang Long, em bắt đền anh.

Anh phải chịu trách nhiệm với em."

Quang Long đang uống nước trực tiếp phun ra ngoài ho sặc sụa.

"Liên quan gì tới anh.

Anh có làm gì em đâu?

Đã làm gì đâu?

Đã chạm vào đâu?"

"Ứ ừ, không biết đâu."

Nói rồi Bach Tượng trực tiếp đưa vòi ôm khô cốt vào người.

Quang Long giãy giụa điên cuồng.

"Nhanh bỏ ra, xương anh sắp nứt rồi."

"Không được, anh phải hứa chịu trách nhiệm cơ."

Quang Long muốn từ chối Trưng Nữ nhưng giờ không đồng ý thì có khi là phải thăng lần nữa.

Hắn vội nói.

"Được rồi, được rồi.

Mau buông vòi."

Tôi đứng ngoài mà ngơ ngác.

Tự dưng cảm giác mình bị thừa ra.

Biển trời lênh đênh, chúng tôi tiếp tục lên đường.

Tới chiều tối chúng tôi lại lần nữa nghe thấy âm thanh đêm qua.

Lần nay chúng tôi có đề phòng nên không hề trúng chiêu.

Chúng tôi chạy ra ngoài mạn thuyền thì thấy ở ở trên các mỏm đá, có những cô gái vô cùng xinh đẹp.

Thân trên vô cùng hoàn hảo.

Vòng một lớn, vòng eo nhỏ, làn da trắng, mũi cao, tóc xanh dương vô cùng hút hồn.

Chúng tôi như lạc vào thiên đường của mọi nam nhân.

Trưng Nữ phải dùng tay nhéo eo Huyết Hưng hắn mới tỉnh lại.

Bạch Tượng thì trực tiếp kéo khô cốt mà giấu đi.

Tôi cũng rất nhanh thanh tỉnh nhưng khá lạ khi Yết Kiêu lại đang nhìn quanh như tìm kiếm gì đó chứ không hề bị mê hoặc.

Thấy chúng tôi lại gần thì các người cá kia nhảy xuống nước chạy trốn.

Tôi định bảo mọi người đi theo thì Yết Kiêu ngăn cản.

"Đừng đi theo, tộc người cá cũng hay dùng cách này để đưa thuyền bè vào xoáy nước hoặc nơi có đá ngầm đó."

Nghe vậy chúng tôi đều sợ hãi.

Các thủ đoạn câu dẫn, dụ địch của tộc người cá quá nhiều.

Tôi vội nói.

"Mọi người điều khiển tàu rời khỏi đây thôi, đừng đụng độ với người cá."

"Được"

Vậy là chúng tôi đánh lái đi vòng qua những nơi có mỏm đá và bóng dáng người cá.

Quả nhiên vì thế mà không gặp sự cố nào cả.

Nhưng rõ ràng ban ngày nắng đẹp,= vậy mà chiều tối sấm sét lại rền vang, mây đen từ chân trời ầm ầm kéo tới.

Yết Kiêu thấy vậy thì vội nói.

"Mọi người cẩn thận.

Bão sắp tới rồi."

Nhưng thực sự tôi cảm thấy có gì đó không ổn lắm.

Quả nhiên mặt biển bắt đầu nghiêng.

Nó là nghiêng chỉ là cảm giác.

Thức tế là nước biển đang bị rút đi.

Yết Kiêu cau mày suy nghĩ rồi như nhớ ra cái gì hét lớn.

"Tất cả cẩn thận.

Là sóng thận đó."

Chúng tôi hiểu được, chắc hẳn sẽ không đơn giản là những con sóng cao như bình thường.

Quả nhiên lúc sau có hàng trăm con sóng cao năm chục mét ầm ầm lao về phía chúng tôi.

Đáng sợ hơn là bên trong những con sóng đó có những ánh mắt màu đỏ.

Với con mắt của chúng tôi rất nhanh nhìn rõ tình hình.

Huyết Hưng gấp gáp.

"Là người cá công kích đó."